
lâu, không dám cất tiếng, cũng không dám cử động. Thời gian như ngưng đọng, tưởng như tới mấy thế kỷ đã trôi qua. Cuối cùng Lưu Băng cất tiếng: “Sao em im lặng? Vậy tới tìm anh làm gì?”
Hiểu Khê thở dài, tới trước mặt Lưu Băng, định ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh, nhưng đã muộn rồi. Cánh tay rắn chắc của Lưu Băng đã kéo phắt cô ngồi vào lòng anh. Anh khẽ vuốt ve má cô và nói: “Em đừng lo, bác sĩ Susi sẽ chữa khỏi cánh tay cho Triệt. Đó là bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất thế giới”. Giọng Hiểu Khê rầu rầu: “Không, bác sĩ không chữa được đâu. Tay anh Triệt sẽ mãi mãi không lành được”. “Vậy sao? Ông ta dám nói vậy sao?”, giọng Lưu Băng vụt lạnh lùng. Hiểu Khê vội vã lắc đầu. Cô quá hiểu thói tàn bạo tới vô tình của Lưu Băng. Hiểu Khê xoay mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, thẳng thắn hỏi: “Có phải chính anh đã sai người bắt người nhà của bác sĩ để ép ông ta tới làm phẫu thuật cho anh Triệt không?”
Lưu Băng gật đầu không chút e ngại: “Đúng, là anh. Thì sao?”. Hiểu Khê chùng lại, van nài: “Hãy thả người nhà bác sĩ ra đi. Ông ấy đã gắng sức hết rồi”. Lưu Băng nhìn Hiểu Khê đầy nghi ngờ: “Em không trách móc anh ác độc sao?”. Hiểu Khê nhẹ nhàng nói: “Anh làm vậy không đúng tí nào, tuy nhiên em vẫn phải cảm ơn anh vì nhờ anh mà anh Triệt mới được bác sĩ Susi giúp”. Lưu Băng hỏi đầy châm biếm: “Và em nghĩ rằng anh làm vậy vì Phong Giản Triệt sao?”. Hiểu Khê ngạc nhiên: “Chả lã lại không phải như vậy? Anh Triệt là bạn thân của anh từ nhỏ cơ mà?”. Lưu Băng lắc đầu, buồn rầu nói: “Anh ư? Anh thì làm gì có bạn”. Hiểu Khê túm chặt lấy mặt của Lưu Băng, gắng xoay về phía mình, giọng thiết tha: “Anh sao thế? Anh Triệt, anh Hạo Nam đều là bạn anh. Cũng như em vậy. Chúng ta mãi mãi là bạn của nhau”. Thời gian như ngưng đọng.
Mãi lâu sau, ánh sầu muộn trên đôi mắt Lưu Băng cũng vơi dần. Anh quay lại nhìn cô, khẽ khàng nâng cằm cô lên, ngắm nghía như một vật sứ mỏng manh. Anh khẽ nói, giọng lạc đi vì xúc động: “Hiểu Khê, sao em không hôn anh đi!”. Mặt Hiểu Khê vẫn im lặng như một pho tượng bất động. Lưu Băng vẫn nói tiếp: “Em luôn nói rất yêu anh, muốn sống với anh mãi mãi cơ mà. Tại sao em không muốn hôn anh? Hôn anh đi!”. Thật là một mệnh lệnh khô khan và ngược đời, lạnh lùng và tàn nhẫn. Nhưng nhìn sâu vào đôi mắt Lưu Băng, Hiểu Khê vẫn nhìn thấy nỗi tuyệt vọng và đau đớn. Lưu Băng vẫn nói, giọng anh giờ đây chỉ thì thào: “Chúng ta rất lâu không ở bên nhau, kể từ khi Triệt bị thương. Em không còn nhớ anh phải không? Hãy hôn anh đi, để anh thấy em vẫn còn yêu anh”. Hiểu Khê vẫn im lặng ngắm nhìn gương mặt đẹp đẽ của Lưu Băng. Ánh mắt cô như phủ sương.
Rất lâu sau, cô choàng tay vào cổ Lưu Băng, ngả đầu vào vai anh, thầm thì: “Anh biết không? Em rất nhớ anh!”. Lưu Băng như nghẹt thở, những xúc cảm đau đớn, yêu thương cứ quặn lại với nhau, sục sôi trong người anh, khiến anh chỉ chực nổ tung. Hiểu Khê vuốt ve mái tóc đen nhánh của anh, “Trời ơi, tóc anh đã dài đến như thế này sao?”. Lưu Băng nhắc: “Do có lần em nói rất thích anh để tóc dài, nên anh cứ giữ mãi”. Hiểu Khê nghĩ ngợi: “Thật sao? Em không nhớ gì cả?”. Bây giờ đến lượt mắt của Lưu Băng như phủ sương. Anh đứng phắt dậy, rút ra một con dao găm sang loáng, đưa lên mái tóc. Hiểu Khê cuống cả lên, hét to: “Đừng cắt. Em thích, anh để lại đi”.
Trong bộ đồ đen, mái tóc dài bay trong gió, Lưu Băng thật giống một tay sát thủ đau khổ. Hiểu Khê đứng dậy, giật lấy con dao trong tay Lưu Băng, vứt xuống đất rồi cố cười, nói: “Anh để tóc dài rất hợp đấy. Em xin lỗi, dạo này em hay quên quá. Rất nhiều việc em cứ nói xong lại quên mất”. Lưu Băng vẫn đứng đó, ngắm mấy cành cây trụi lá. Hơn ai hết, anh nhận thấy rõ tình cảm giữa họ đã không còn như xưa. Hiểu Khê vẫn gắng nói chuyện: “Thật ra cánh tay của anh Triệt đã phục hồi phần nào, chỉ có điều không được hoàn toàn như trước”. Lưu Băng hỏi: “Thật sao? Còn em?”. Hiểu Khê e ngại quan sát nét mặt anh, khẽ khàng nói: “Có rất nhiều chuyện mãi mãi không thể trở lại như cũ được”.
Lưu Băng nhăn mặt đau đớn nhưng gắng hỏi đầy châm biếm: “Ai đã từng nói muốn sống bên anh mãi mãi?”. Hiểu Khê điềm tĩnh đáp: “Là em… Nhưng em đã ân hận”. Lưu Băng rùng mình như thể bị một con dao chọc thủng tim. Anh nắm chặt tay tới mức các ngón tay bị đau tới trắng bệch. Anh chằm chằm nhìn cô, đau đớn như kẻ bị phản bội rồi vụt tan vỡ, thất vọng vì anh đọc được trong ánh mắt cô, anh chỉ như một kẻ xa lạ. Giờ đây hai người đứng cách nhau có đúng một bước chân nhưng Lưu Băng hiểu rằng dù cố gắng đến mấy, họ vẫn không thể xích lại gần nhau. Anh đau đớn hỏi: “Tại sao khi ân hận, em không bỏ đi luôn từ trước? Nếu khi chúng ta vừa quen nhau, em đừng nói những lời thề thốt đó, anh đã không đến nỗi ảo tưởng rằng chỉ cần có em là có cả thế giới”.
Hiểu Khê mấp máy môi. Cô nói rất khó nhọc và gắng sắp xếp các ý nghĩ lộn xộn trong đầu: “Em cứ ngỡ chỉ cần mình cố gắng, mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp. Em cứ ngỡ chỉ cần ở bên cạnh anh, em có thể làm anh hạnh phúc. Nhưng em đã tự đề ình. Khi nhìn thấy anh ngày càng thay đổi, không còn là chàng trai thanh tú trong trắng trước