Polly po-cket
Điên

Điên

Tác giả: Húy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322451

Bình chọn: 10.00/10/245 lượt.

g giúp thôi.”

Cô gái tức thì gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhưng đột nhiên thấy lạ, bèn hỏi: “Không phải! Bé gái thì đúng là con gái của Kỷ Minh Thần, nhưng bé trai thì không! Tôi đã từng gặp con anh ấy rồi, thằng bé lớn hơn nhiều, hình như không đúng lắm?”

Tập Mặc Nhiên đang thẫn thờ, nên chỉ liếc sang nhìn cô ta giây lát, rồi không nói năng gì. Bất kể là con của ai thì cũng không phải là con của anh, con của anh và cô, bốn năm trước đã không có, bốn năm sau càng không thể.

Đồng nghiệp nữ thấy anh không đáp lại thì cất tiếng suy tư: “Con của Kỷ Minh Thần rõ ràng trông khác hẳn mà, lúc mới nhìn thấy cậu bé đó, tôi đột nhiên thấy có vẻ khá giống anh!”

Tập Mặc Nhiên đang ngây ra, đi được vài bước, cả người liền chấn động, anh dừng ngay lại, xoay sang hỏi: “Cô vừa nói… Thằng bé giống tôi?”

“Ừ! Giống lắm, gương mặt và lông mày đều giống y hệt, khí chất càng…” Nói đến đây, cô ta cũng chợt nhận ra điều gì đó, bất thần run giọng: “Không phải chứ?”

Tập Mặc Nhiên không còn tâm trí đâu mà phỏng đoán cùng cô ta, anh nhanh chóng lao lên cầu thang lên tầng.

Quyển Quyển là một cô bé ham ngủ, vừa kêu mệt cái liền lăn quay ra ngủ khò khò.

An An đưa quần áo cho con trai thay, An Dật giương đôi mắt dò xét mẹ mình, cất giọng hỏi: “Mẹ đang buồn à?”

An An cố gắng tươi cười đáp lại: “Tại hôm nay đi chơi với hai đứa mệt chết đi được còn gì?”

“Con không hỏi chuyện đó.” An Dật tuy mới gần bốn tuổi, nhưng tâm tư vô cùng nhạy cảm, lại rất thông minh. “Chú ban nãy… Mẹ buồn vì chú ấy phải không?”

An An hơi ngây ra, xoa nhẹ tay lên đầu con: “Để ý ghê thật!” Cô vừa nói vừa nhoẻn cười: “Mẹ đâu có buồn gì đâu.”

An Dật gật đầu tỏ ý đã hiểu, chuẩn bị lên giường đi ngủ, An An thấy vậy bèn kéo con lại trước người, hỏi: “An Dật, chú ban nãy… Con thích chú ấy à?”

An Dật trừng đôi mắt đen láy như hột nhãn lên, lắc đầu: “Mẹ à, chú ấy là người xa lạ với con mà, con đâu có biết chú ấy là ai!”

An An vuốt lên mái đầu con, không nói thêm gì. An Dật hơi đăm chiêu suy nghĩ, rồi nhỏ nhẹ nói: “Mẹ hỏi vậy vì mẹ thích chú ấy phải không?”

An An hơi ngẩn ra, bật cười bảo: “Suy luận kiểu gì vậy? Tiểu tử đáng ghét! Đi ngủ mau, ngủ dậy chúng ta về nhà.”

An Dật gật đầu, thấy mẹ mình không có vẻ buồn bã nữa thì lại hỏi: “Mẹ ơi, sao lúc chú kia nói chuyện lại trông buồn thế? Chú ấy là ai vậy? Sao con chưa từng nhìn thấy?”

An An kinh ngạc, ngơ ngác nhìn cậu con trai nhạy cảm của mình, nhất thời không thốt nên lời. Có phải chăng? Anh rất buồn ư? Tại sao phải buồn bã khổ sở như thế?

Đương lúc An An thất thần, An Dật liền nhìn thấy có người đứng trước cửa phòng, người ấy tựa hồ kinh ngạc, ngay sau đó cất giọng run rẩy, khó tin, mừng rỡ khôn cùng: “An Dật… Ta, ta là cha của con…”

Kết thúc.

Lời tác giả

Đừng đánh tôi! Đừng đánh tôi! Tôi tự nhận thấy đây là cái kết hợp lý nhất rồi, các bạn oánh tôi đến ngã lăn ra đất tôi cũng không viết tiếp đâu!

Nghiêm túc nhé, tôi thật sự thấy dừng ở đây là cái kết hoàn hảo nhất rồi. Có lẽ các bạn sẽ nói, cái kết này đâu phải là HE, bọn họ còn rất nhiều lời muốn nói mà chưa nói ra được. Nhưng mà, đối với tôi, nếu cứ viết tiếp về chuyện bọn họ bắt đầu lại thì không thể ăn khớp với toàn bộ nội dung câu chuyện được.

Kỳ thực tôi đã muốn dừng ngay ở chương trước rồi, nhưng vì quá yêu mến An An, cũng không muốn khiến cô ấy đau khổ nên tôi mới phóng bút cho cô ấy thêm một cơ hội, vì vậy chương kết này chính là cơ hội ấy.

Tuy tôi không viết thẳng ra chuyện bọn họ sau cùng lại quay về bên nhau, nhưng An An là cô gái thông minh, các bạn độc giả cũng là những cô gái thông minh, hẳn có thể hiểu vì sao tôi lại dừng ở đó. An An chắc chắn sẽ biết nắm bắt lấy hạnh phúc của mình, hơn nữa, qua chương này, tôi nghĩ giữa họ đã không còn vướng bận bất cứ thứ gì nữa, cụ thể hơn mọi người có thể tìm được ẩn ý mà tôi đã viết ở những chương trước! Kết cục của họ đã rất rõ ràng rồi nhé!

Có thể sau này bọn họ sẽ gặp phải xích mích, rồi cản trở từ gia đình, nhưng những việc này thực sự không nên tiếp tục xuất hiện trong truyện, chưa biết chừng một ngày nào đó tâm huyết dâng trào, tôi sẽ viết tiếp một bộ nữa về họ đó! Ha ha ha, nói đùa thôi, tôi cũng hết ý tưởng rồi~~

Được rồi, không dong dài nữa, dù các bạn có hiểu suy nghĩ của tôi hay không thì truyện này cũng đến đây là kết thúc rồi nhé! Thêm nữa là không có ngoại truyện đâu, vì có thể sẽ ảnh hưởng tới kết cấu cả truyện. Thế nhé. Chào các bạn.