XtGem Forum catalog
Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao

Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322623

Bình chọn: 7.5.00/10/262 lượt.

ừ bao giờ thế?

– Nãy giờ.

– Hình như mỗi ngày tan sở xong là anh không vội về nhà?

– Ờ.

– Mỗi tối anh đều đi uống rượu?

– Ờ.

– Ngoài rượu ra anh còn làm gì khác nữa không?

Bằng Phi trừng mắt nhìn Linh San.

– Tôi đâu phải là học trò mẫu giáo đâu?

Linh San chợt thấy tức giận.

– Vâng tôi chỉ đủ khả năng chăm học sinh mẫu giáo.

Bằng Phi dụi tàn thuốc rồi đứng dậy quay mặt đi nơi khác:

– Thôi cô đi về đi.

– Vâng.

Linh San đáp nhưng không cử động. Bằng Phi thở dốc:

– Tôi bảo cô đi về cho nghe không?

Đột nhiên Bằng Phi ôm lấy đầu:

– Từ ngày vợ tôi bỏ đi tôi sống như vậy đó, trụy lạc và sa đọa, tôi như một kẻ mắc bệnh dịch, đáng ghê tởm, cô đừng đến gần, cô hãy đi đi. Tôi bảo cô đi cô có nghe không?

Linh San lặng lẽ bước đến cạnh Bằng Phi nói với giọng rất dịu dàng:

– Chị ấy tên gì?

– Ai?

– Vợ của anh đấy.

– Cô làm ơn đừng nhắc đến cô ấy nữa.

Bằng Phi có vẻ giận dữ, Linh San lắc đầu.

– Thôi được tôi về.

Nàng quay đi, nhưng Bằng Phi đã giữ lại.

– Linh San, tôi còn đủ tư cách để yêu một lần nữa không?

Linh San quay nhanh lại, mắt của Bằng Phi cuồng nhiệt như hai bó đuốc. Phi kéo Linh San vào lòng, cúi xuống, thời gian như ngừnglại, chỉ có tiếng tim đập, tiếng thở. Bằng Phi nói, giọng nói yếu đuối như của một đứa trẻ.

– Em đừng bỏ đi. Như em nói, anh chỉ có cái vỏ cứng bên ngoài, còn bên trong chỉ như một cọng lau.

Linh San ngẩng lên sờ lấy cằm của Phị Mắt chàng ướt. Linh San hỏi:

– Anh sợ gì?

– Anh sợ là… anh như chiếc túi hỏng, chiếc túi đó không còn đủ tư cách để chứa một hạt trân châu như em.

Linh San tựa đầu vào vai Phi.

Em sẽ vá lành chiếc túi ấy.

Linh San nói, và nàng thấy hình như Bằng Phi đang rùng mình.

Chương 7

– Linh San, em đừng có điên.

Linh Trân ngồi xuống mép giường, nhìn Linh San với đôi mắt ngạc nhiên.

– Nếu chỉ để đùa chơi cho vui thì em muốn làm gì thì làm, nhưng nếu đây là tình yêu thì chị cương quyết phản đối.

Linh San ngồi im trên ghế.

– Chị Linh Trân, giữa hai chị em chúng ta không có gì phải giấu diếm, em kể hết mọi sự cho chị chẳng qua để chị phụ em suy nghĩ, chúng ta đều còn trẻ, đương nhiên tư tưởng không bảo thủ cứng ngắc như người lớn.

Linh Trân cắt ngang:

– Vấn đề không phải là bảo thủ. Ngay chính cha mẹ chúng ta, tuy lớn tuổi nhưng tư tưởng cũng rất thoáng. Xưa tới giờ người có bao giờ can thiệp vào chuyện yêu đương của chúng ta đâu, chúng ta muốn làm sao cũng được, mẹ chỉ nhắc nhở mong là các con sẽ phân biệt giữa tốt và xấu để khỏi hối hận sau này.

Linh San nhìn chị:

– Đó là vì mẹ đã trải qua những kinh nghiệm gò bó ngày xưa. Chuyện giữa em với Bằng Phi cũng là một chuyện đứng đắn.

Linh Trân buột miệng.

– Theo chị nghĩ Bằng Phi cũng không phải là người đứng đắn.

Linh San chau mày:

– Sao chị nói vậy?

– Có thể chị cũng không được kkhách quan nhưng Linh San, em hãy nghĩ kỹ xem, em biết về ông ta bao nhiêu chứ?

– Nhiều lắm.

– Nhiều ư? Em chỉ biết cái bề ngoài không, phải không? Nào ông ta có học cao, có đia. vị cuộc sống khá giả… .Nhưng còn những cái khác? Ví dụ như tính tình, cha em ông ta là ai, vợ Ông ta chết trong trường hợp nào, em có biết không?

– Vâng em không biết.

– Tại sao em lại không biết những chuyện đó.

– Vì mỗi lần nói đến chuyện đó, em không đành lòng, em nghĩ là đến bây giờ Bằng Phi vẫn chưa quên được niềm đau cũ.

Linh Trân vẻ xúc động.

– Hử. Thế cũng nói. Đề cập đến chuyện vợ cũ em không nhẫn tâm, thế không đề cập đến thì em lại cảm thấy yên tâm được ư? Đừng có ngu, trên đời nay, đàn bà không có giản dị như vậy.

Linh San rùng mình. Linh Trân lại tiếp:

– Mẹ chúng ta thường nói, con người thường có tật xấu là bất cứ một vật gì khi mất đi hay không đạt được đều trở nên vô giá. San này, em phải suy nghĩ kỹ, chị không phản đối chuyện em làm quen với anh ta, nhưng em cũng đừng dễ dàng quá, vì trực giác chị thấy Bằng Phi là người nguy hiểm.

Linh San cố biện minh cho Bằng Phi:

– Em không nghĩ là Bằng Phi là thuộc loại sở khanh. Thật ra thì anh ấy tìm mọi cách để trốn lánh em.

– Lùi một bước để tiến hai bước đó là thủ đoạn của những tay cao thủ.

– Tai. sao chị nghĩ vậy? Chị hay nghĩ xấu cho người khác!

– Chị nghĩ xấu ư?

– Vâng.

– Nếu ông ta vẫn còn yêu vợ mình thì chị chắc là ông ấy sẽ không tìm mọi cách để quyến rũ em.

– Anh ấy không hề quyến rũ em.

– Khong lẽ em quyến rũ anh ấy?

– Chị Trân!

Linh Trân gác tay làm gối, nhìn lên trần nhà:

– Thôi được rồi, chị sẽ không nói nữa. Có điều chị thấy trong câu chuyện của Bằng Phi có cái gì vô lý. Đó là, ví dụ như lúc ở nước ngoài về, nghĩa là mới đây thôi, phát hiện ra vợ mình đã chết… Nếu có chết thì mồ cũng chưa xanh cỏ… Nếu thật sự yêu vợ, thì tại sao mới đây lại có thể yêu ngay người khác được?

Linh San nói:

– Em hiểu. Chị muốn nói Bằng Phi không yêu vợ?

– Cũng có thể, San ạ, chi, không phản đối chuyện đàn ông mất vợ tục huyền, nhưng phải chậm một chút, chậm một chút mới người yêu được người khác.

– Chị cho là Bằng Phi giả dối?

– Chị không phê bình Phi, chị không muốn tình cảm chị em ta bị sứt mẻ. Chị chỉ muốn khuyên em, làm gì đầu óc phải tỉnh táo một chú