pacman, rainbows, and roller s
Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao

Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322562

Bình chọn: 9.00/10/256 lượt.

u và cô Bùi.

Lục Siêu? Cái tên có vẻ quen thuộc, Linh San liếc nhanh người đàn ông trẻ có gương mặt rất quen thuộc, khuôn mặt không đẹp trai nhưng thu hút, mái tóc dài, chân mày sậm với đôi mắt lúc nào cũng suy tư, San chợt nhớ ra hình như mình đã gặp đâu đây. Còn cô Bùi rõ ràng lại quen thuộc hơn nữa, hay là cô trong ngành điện ảnh? Linh San cố moi móc, người con gái dựa lưng vào ghế có đôi mắt như mơ, ngoài đôi môi có bôi tí son đỏ, cô ta không có trang điểm gì hết.

– Rất hân hạnh được quen biết hai bạn.

Nhiếp Sanh đưa tay bắt lấy tay của Lục Siêu. Trong lúc hai người đàn ông bắt tay nhau thì cô Bùi lại chậm rãi lấy trong ví ra điếu thuốc, một hộp quẹt ga đỏ, đốt lên và thở khói, không hiểu sao Linh San như bị cuốn hút, nàng chăm chú nhìn cô Bùi từng cử chỉ một, cái thái độ khoan thai của cô ấy như trong mợ Nhiếp Sanh ngồi cạnh nói:

Linh San chúng ta tiếp tục nhảy nhé!

Linh San nói:

– Không.

Hớp lấy ngụm Champange, Linh San hỏi cô Bùi:

– Cô uống tí nhé!

Cô Bùi nhìn Linh San với nụ cười nhẹ. Nhiếp Sanh đưa một ly khác rót đầy rượu cho cô Bùi.

– Hôm nay là ngày kỷ niệm tôi và Linh San quen nhau tròn ba năm.

Cô gái họ Bùi nâng cốc rượu lên chạm nhẹ vào ly của Linh San với nụ cười:

– Xin chúc mừng ba năm quen nhau.

Giọng nói của cô ta không lớn, thuộc loại giọng thổ nên nghe rất rõ, một tia sáng lóe lên trong đầu của Linh San, cô Bùi trong bộ áo rộng bằng tơ màu xám bạc, Linh San buột miệng.

– Chị Bùi hình như tôi đã nhìn thấy chị.

Cô Bùi nhíu mày:

– Chị gặp em ở đâu?

– Mấy ngày trước hình như ở nhà hàng “Muà Thu”, hôm ấy chị hát một bài hát rất hay.

Cô gái họ Bùi vừa thở khói vừa cười:

– Vâng, em hát ở đó được một tuần.

– Thế tối nay sao chị không hát?

– Vì anh Lục Siêu nghỉ làm nên em cũng không hát.

à thì ra họ là ca sĩ. Linh San liếc nhanh về phía Lục Siêu, anh chàng như không để ý đến chuyện của hai người con gái.

– Thế chị không biết Lục Siêu ư?

Cô gái họ Bùi hỏi Linh San với vẻ ngạc nhiên.

– Dạ không, vì em không để ý lắm giới âm nhạc ca sĩ.

– Anh ấy là tay trống của ban hợp ca “ Lửa Rừng” đấy. Anh ấy vừa chơi guitar, đánh trống vừa có thể chơi cả organ.

– à!

Linh San hớp thêm rượu, nhìn về phiá thiên tài vừa được ca ngợi, anh chàng thiên tài kia có vẻ mặt lạnh lùng không để ý đến sự ca ngợi ái mộ của người chung quanh. Linh San không dám nói cho Bùi biết mình cũng không hề nghe qua cái ban hợp ca “Lửa Rừng” bao giờ.

Ly rượu vừa cạn, Nhiếp Sanh lại rót đầy ly khác. Cô Bùi hỏi:

– Anh tên gì vậy?

– Dạ. Tôi là Nhiếp Sanh.

Cô Bùi nói một cách thản nhiên.

– Anh cũng đẹp trai lắm, anh có một khuôn mặt rất lôi cuốn.

– Thế ư?

Nhiếp Sanh đỏ mặt, anh chàng không uống lấy một hớp rượu mà có vẻ như say.

Linh San nghe cô Bùi nói liếc nhanh về phía nhà thiên tài, nàng lại nốc cạn ly rượu. Chợt nhiên Lục Siêu quay lại:

– Ai đề nghị chúng ta đến đây thế?

Cô Bùi nói:

– Anh Giang đấy!

– Em không thấy ở đây vừa ồn ào vừa loạn ư? Cái gì cũng không ra cái gì cả.

– Vâng hay là chúng ta di một nơi khác đi.

– Tụi mình đi qua nhà hàng “Quốc Hoa“ vậy.

Cô Bùi nói:

– Ở đấy chưa chắc hơn ở đây. Sao chúng ta không đến nhà chị Thu, họ cũng có tổ chức. Nhưng anh có thích đến đấy không? Anh thích thì em mới đi.

– Đợi một chút vậy. Đợi Giang từ sàn nhảy trở về chúng ta đi cùng một thể. Được không người yêu Bùi Khâm Đồng của tôi?

Bùi Khâm Đồng? Linh San chợt bàng hoàng, cái tên nghe quá quen thuộc. Đúng rồi? Nhưng không lẽ… Linh San nhìn thẳng về phía cô Bùi nàng hỏi vặn:

– Chị là Bùi Khâm Đồng ư?

Cô Bùi cười nói:

– Vâng. Cái tên nghe kỳ cục lắm hở. Đó là tên thật của tôi, còn khi lên sân khấu tôi lấy tên khác.

Linh San vỗ nhẹ lên trán. Không, không thể được, ta say rồi, khuôn mặt cô Bùi trước mắt trở nên mông lung, như chiếc bóng dao động trong nước. Đúng là ta đã say, không thể có một sự trùng hợp lạ lùng như vậy.

Chương 10

Tiếp nối là những hình bóng dao động đảo lộn, Linh San đã say nhưng say chưa đến độ mất hết tri thức. Nàng còn nhớ là mình đã cười, đã nói đã dựa ngực vào ngực của Nhiếp Sanh, đã nói rất nhiều với cô gái họ Bùi, và nàng cũng nhớ Nhiếp Sanh đã cản ngăn nàng khi họ rời khỏi nhà hàng “Trung Ương”.

– Linh San à, thôi em đừng đi, anh sẽ đưa em về nhà.

– Không em không muốn về nhà.

Linh San nói, nàng như bị cuốn hút bởi cô Bùi trong cảm giác chập chờn, nàng đã đi theo cô gái đầy lôi cuốn đó. Thế rồi họ đến một tụ điểm khác, một ngôi nhà riêng sang trọng. Ở đấy có rất nhiều người trẻ, có cả nhạc, khiêu vũ, thuốc lá và rượu. Linh San tập tành hút thuốc, khiêu vũ nàng nhảy liên tục với những thanh niên trẻ khác nhưng vẫn nhớ đến cô Bùi, nàng nhớ hình như mình có hỏi:

– Chị Bùi năm nay chị bao nhiêu tuổi mà trông trẻ như thế?

– Tôi không còn trẻ đâu. Hai mươi lăm rồi đấy.

Linh San không tin.

– Làm gì 25, tôi thấy chị cao nhất khoảng 20 thôi.

– Không tin ư? Tôi không bao giờ giấu cái số tuổi thật của mình.

25 tuổi? Linh San nốc cạn ly rượu, cái vị ngọt ngọt chua chua của rượu Champange và cái nóng của rượu như đốt cháy cả người nàng, Linh San vẫn còn nghe được t