Dù sao thì em cũng chưa có người để bị lột.
– Có chắc không? Còn cái đuôi kia để đâu?
– Cái đuôi nào? Chị muốn nói anh Nhiếp Sanh à?
Linh Trân kề môi rồi quay sang Linh Vũ nói:
– Còn ai vô đây nữa. Linh Vũ, chị chỉ cho em nè, ngày mai em đến đứng trước cửa trường Mẫu giáo, đợi đến khi nào cái đuôi của chị Ba đến thì em cứ vòi.
– Đừng tầm bậy nha, người ta chưa có gì hết đó.
Linh trân nói:
– Chưa có gì mới dễ kiếm tiền, càng quen lâu càng khó nói.
ông Lưu Tư Khiêm quát:
– Tụi bây hai chị em đều ở ngành sư phạm, giáo dục em út như vậy đó à?
Linh San vọt miệng.
– Đó là môn giáo dục cơ hội cha ạ!
Cả nhà cùng cười. Linh Vũ thừa cơ hội đến đứng kế bên Trương Lập Cao, với nụ cười cầu tài.
– Anh Cao!
Linh San tiếp hơi:
– Ngu quá! Sao lại kêu bằng anh Cao? thế này thì đáng được có 100 đồng thôi, nếu em chịu kêu bằng anh rể thì được nhiều tiền hơn.
Linh Trân đỏ mặt.
– Linh San!
– Ô kỳ chưa, muốn lấy chồng thấy mồ mà nghe người ta kêu người yêu mình là anh rể lại đỏ mặt.
Linh San nói và quay về phía Lập Cao:
Anh Cao này, nói thật đi. anh có thích làm anh rể tôi không chứ?
Trương Lập Cao thật thà.
– Còn mong gì hơn.
Linh Trân đỏ mặt lườm.
– Cái ông quỷ này..ông…
Cả nhà lại cười ồ. Trong không khí vui vẻ đó đột nhiên có tiếng chuông cửa reo. Cô người làm Thúy Liên ra mở cửa rồi quay vào nói:
– Cô Ba ơi có người kiếm cộ Tôi đoán như vậy vì cô ấy nói là tìm cô tóc dài.
Ở nhà, chị Trân cắt tóc ngắn, chỉ có Linh San là để tóc dài thôi. Chị Trân nói:
– Linh Vũ này coi ai đấy, có cái đuôi của Linh San theo không?
Thúy Liên đính chính ngay:
– Không phải đâu, cô người làm ở gần đây tên Hương đến kiếm đấy.
Bất giác Linh San đưa tay sờ vết thương nơi cổ, cái vết cào ban nãy vẫn còn đau, nàng bước ra cửa. Cô Hương đang đứng đấy có vẻ thấp thỏm.
– Thưa cô, ông chủ nhà tôi mời cô qua nói chuyện.
Linh San hơi ngạc nhiên:
– Hử?
– Có lẽ cô Hương đã đem chuyện ban nãy kể hết cho cha của Sở Sở nghe, nên ông ấy định mời qua để cảm ơn. Nhưng như vậy thì cũng kỳ cục, muốn cảm ơn sao không đích thân tới nhà mà lại sao người làm đến mời? Một thái độ quan liêu hách dịch. Linh San không muốn đi, nhưng cô Hương đã nhìn nàng với đôi mắt cầu khẩn.
– Cô làm ơn qua một chút đi.
– Thôi được.
Linh San nói rồi quay vào trong nhà:
– Mẹ Ơi, con đi một chút nhé.
Linh San theo chân cô Hương bước ra cửa, thuận tay khép lại, nàng vẫn còn nghe tiếng cười từ trong vọng ra. Chắc là Linh Trân và Lập Cao lại pha trò nữa rồi. Linh San cười cảm thấy cuộc sống tràn ngập niềm vui.
Tới trước cửa căn nhà 4A, Linh San theo chân cô Hương vào nhà. Phòng khách vắng lặng. Một sự im lăng. lạnh lùng. Tấm thảm dày dưới chân thật ấm. Đèn không mở sáng, chỉ có một bóng tròn ở góc nhà.
Linh San cảm thấy một sự bứt rức khó chịu. Từ một phòng khách tràn ngập tiếng cười của mình bước tới một căn phòng hoàn toàn yên lặng như bước sang một thế giới khác. Linh San không nhìn thấy người, chỉ nghe cô Hương nói.
– Ông chủ, cô ban chiều đến đây này.
Linh San mở to mắt tìm kiếm, mới trông thấy một người đàn ông dáng dấp to lớn đang đứng tựa người vào khung cửa sổ. Nàng chỉ nhìn thấy phần lưng. áo trắng, quần xám trọ Người đàn ông lập tức quay lại. Một tay vịn khung cửa, tay kia với chiếc cốc có rượu hình như ông ta đang nghĩ ngợi điều gì. Linh San thấy bất mãn, giả vờ ho một tiếng, ông ta mới quay người lại.
Bỗng Linh San bối rối. Khuôn mặt ông ra rất trẻ. Hàm rộng, mắt to, xa xăm, lông mi dày, mũi thẳng, môi mỏng và khép kín tạo cho khuôn mặt dáng dấp lạnh lùng, cao ngạo. Nhìn ông Linh San không dám tin là với khuôn mặt không trên 30 kia lại có đứa con lớn như Sở Sở.
– Cô dùng một tí rượu nhé!
Người đàn ông lên tiếng, phá tan cái không khí yên lặng. Linh San vội nói:
– Cảm ơn, tôi còn rất á Đông.
Gã đàn ông nhíu mày, rồi ra lệnh cho cô Hương.
– Chị Hương, cho một tách trà.
Linh San nói:
– Không cần ông ạ, tôi sẽ về ngay đây.
ông chủ nhà nhìn Linh San chăm chú. Đặt ly rượu trên bàn, rút một điếu thuốc, thở khói, rồi tự giới thiệu với Linh San.
– Tôi họ Vỹ, tên là Bằng Phi.
San gật đầu.
– Còn tôi là Linh San- Lưu Linh San.
– Tôi biết rồi.
ông chủ nhà nói ngay.
– Sao ông biết?
– Đâu có gì khó đâu? Ở dưới phòng quản trị chung cư cho tên họ và lý lịch cô cơ mà.
Giọng nói ông ta lạnh lùng không một chút tình cảm. Linh San thắc mắc. Tại sao lại phải xuống phòng quản trị để điều tra tên tuổi. Có đáng gì đâu? Cô Hương đã mang trà ra. Linh San đỡ lấy tách trà phá tan cái không khí yên lặng:
– Ủa? con gái của ông đâu rồi?
– Sở Sở ư? Nó ngủ rồi.
– à.
Phòng khách lại chìm trong yên lặng. Bằng Phi vừa hớp miệng rượu vừa hít một hơi thuốc, rồi lại ngồi yên. Linh San chúa ghét cái không khí nhạt nhẽo thế này. Nàng cố tìm để lên tiếng. Nhưng Bằng Phi đã nói trước:
– Nghe nói, hình như chiều nay cô đã dạy con tôi?
Linh San ngẩng lên.
– Nói dạy thì không đúng mà là chúng tôi đã quần nhau một trận.
Bằng Phi chăm chú nhìn Linh San.
– Nghe nói cô tốt nghiệp cao đẳng sư phạm, hiện dậy ở một trường mẫu giáo. Cô rất biết cách để giáo dục?
Linh