XtGem Forum catalog
Định mệnh anh yêu em! Nhóc à!

Định mệnh anh yêu em! Nhóc à!

Tác giả: Pơry Susu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322972

Bình chọn: 8.5.00/10/297 lượt.

u , sting ! -Linh Trân nói

– Em như Linh Trân ! – Chiêu Lam nói

– Bà xã thì anh biết rồi ! – Hạo Minh bước đi cùng 3 chàng

Khi 4 chàng đi , cả nhóm của Ngọc Thảo bước tới .

– Sướng quá nhỉ ? Được các anh ấy hầu hạ !! – Ngọc Thảo nói

– Rồi sao ? Cô không được tức à !- Thảo Trâm nhìn

– Mày mới vô trường mà láo hả mạy ? – Lệ Châu tức giận và

– cháttt!- Chiêu Lam đỡ lại bị Lệ Châu tát rớt cả kínhát>

– CHIÊU LAM !!! – cả 3 la lên

– Haha… mày ra đỡ à !!- Lệ Châu cười

– Đừng đụng đến bạn tao ! – Chiêu Lam nói

– Mày cũng biết à .. vậy mày biết tại mày mà Nhật Vũ không thèm chú ý tao đó ! – Ngọc Thảo tát át>

– Tôi không có ! – Chiêu Lam đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn

Không gian như dừng lại , khí toát ra lạnh đến nổi gai ốc . Ngọc Thảo không thề sợ gì mà cứ nhìn vào cô muốn rạch nát gương mặt này .

– Ai cho cô cái quyền đó hả ??? – Nhật Vũ bước vào

– NHẬT VŨ !- Ngọc Thảo nói

– Cô có sao không ? – Nhật Vũ nhìn

– Anh lo mà dẹp đi hết hứng ăn gì rồi ! – Chiêu Lam bỏ đi

– Mày trốn à .. đồ hồ ly … đồ sao chổi ! – Ngọc Thảo nói

Chiêu Lam khựng người lại < grắc .. rắc > tay cô bóp mạnh lại . Quay lại nhìn

– Cô vừa nói gì ? – Chiêu Lam hỏi

– Tao nói… mày trốn hả .. đồ hồ ly … đồ sao chổi !!!- Ngọc Thảo run

Bàn thủy tinh nát ra . Máu từ tay cô ứa raầm…xoảng>

– Cô chữ tôi là gì tôi cũng chịu .. đánh tôi cũng không đánh lại … nhưng nếu cô dám nói tôi là sao chổi thì coi chừng gia sản của cô đi ! – Chiêu Lam bỏ đi

Không khí của căn tin chìm xuống và sự im lặng.

– Nhật Vũ !!- Ngọc Thảo nhìn

– Chẳng phải tôi nói nếu cô còn dám đụng vào tôi là sẽ nhận hậu quả sao ?? Cút ra trường này đi !- Nhật Vũ nói

– Nhật Vũ .. sao anh đối xử em như vậy ??? – Ngọc Thảo rơi nước mắt

– < Bốp > cái tát này tôi tát trả thù cho Chiêu Lam … ai cho cái quyền dám đánh cô ấy hả ? – Linh Trân tức giận

– Mày …!- Ngọc Nhi tức

– Tát này là tao tát câu nói của mày … mày là gì mà dám gọi Chiêu Lam là sao chổi hả ? – Linh Trân tát đến mức khóe miệng đã bật máuốp>

– Ngọc Thảo !!! – 2 con bạn thân nhỏ nói

– Tát này tao tát cho mày biết… Chiêu Lam không hề làm gì cậu ta hết tại mày hết hứng thú với cậu ấy thôi .. đừng có mà đỗ thừa ! – Linh Trân nói tát nữa Ngọc Thảo khụy xuốngốp>

– Linh Trân .. bỏ đi !- Thế Nam nói

– Sao mày đối xử cậu ấy như vậy hả ?? Bọn tao không muốn kiếm chuyện với mày rồi mà ! -Linh Trân nói

Cả căn tin không ngờ Linh Trân lại như vậy rất khác cô nàng đáng yêu hồi sáng .

Chương 5

CHƯƠNG 5 : QUÁ KHỨ

Trên sân thượng một cô nàng đang nhìn ra bầu trời trong xanh ấy . Cô đang nhớ về … người mẹ của mình .

– Mẹ … mẹ ơi !! – Chiêu Lam rơi nước mắt đẫm lệ .

——————— 12 năm trước ——————-

Trong một khu vườn tuyệt đẹp , một bé gái 5t và một bé trai 4t đang nắm tay nhau cùng người mẹ vui chơi .

– Mẹ..mẹ ơi !! Tiểu Lam muốn đi vào rừng chơi !!- Bé gái nói

– Tiểu Kiệt cũng muốn ! – Bé trai giơ tay

– Ừm.. mẹ dẫn 2 con đi! – người mẹ vui vẻ mỉm cười đi

Vào khu rừng cả 2 vui tươi hớn hở hái hoa cho mẹ mình mà không lo nhìn nên lạc mất mẹ .

– Mẹ.. mẹ ơi … huhu !!- Tiểu Lam la

– Chị ơi ..nín đi ta đi tìm mẹ nhé !- Tiểu Kiệt nắm tay cô

Đi trong khu rừng hoang vắng với chỉ số IQ cao của 2 chị em nên cũng nhớ được đường đi . Nhưng … :

– Sao cô không ra tay ?? – một kẻ đàn ông lạ mặt nói

– Tôi không làm được .. nó là con tôi .. tôi không thể … xin các người hãy nói với chủ tịch tha cho chúng tôi đi ! – mẹ của Tiểu Lam vàTiểu Kiệt quỳ xuốn mặt đẫm nước mắt

-Mẹ.. chị ơi ! – Tiểu Kiệt nói nhỏ

Tiểu Lam lấy tay bịt miệng cậu lại , quan sát tiếp .

– Nếu cô không xuống tay được thì đi trước tụi nó đi tui sẽ giúp cô < Pằng..AAA>- Người đàn ông nói

– Tiểu Lam .. Tiểu Kiệt chạy đi !!! Đừng về nhà !!! – Người mẹ nói

2 mắt mở to , tiểu Lam che lại không cho em thấy cảm này . Cô nhìn vào mẹ gương mặt mẹ đau đớn lắm !sao lại như vậy? sao lại giết mẹ của cô chứ ? Nước mắt cứ rơi ra cô không hề chớp mắt cô nhìn vào gương mặt tên sát nhân đó . Cô thề sẽ phải bắt hắn đau đớn hơn mẹ cô 100 lần ,1000 lần như thế . Tên sát nhân rời đi thì cả 2 chị em chạy ra đỡ mẹ .

– Mẹ…mẹ ơi !! Huhu…!- Tiểu Kiệt khóc

– Tiểu..Lam…con nhớ ..chăm sóc em…và nhớ tìm ông ngoại con…. tuyệt đối không được lại gần ông nội ..tìm ông ngoại…lấy chiếc dây chuyền đó..nó giúp con được nhiều lắm…ứcc…!-người mẹ khó thở nói

-Huhu… Mẹ ơi .. mẹ đừng chết mà ..tiểu Lam sẽ ngoan mà … sẽ nghe mẹ mà ! – Tiểu Lam đau đớn nhìn cô

– Tiểu …ức .. Lam ngoan … Tiểu Kiệt ngoan… nhớ mẹ dặn…. phải tìm ba con và ông ngoại … mẹ không bảo vệ được các con !!! Mẹ y..ê..u.. các con !- nước mắt người mẹ rơi xuống bàn tay đang nắm chặt tiểu Lam rơi xuống nền đất

– Mẹ…mẹ … huhuhu .. mẹ ơi đừng ngủ mà .. ! – Tiểu Kiệt lay

– Mẹ..mẹ ..sao lại chết chứ ?? – tiểu Lam ôm tiểu Kiệt vào lòng

Cả 2 ôm lấy mẹ vào lòng , bỗng ba của 2 người chạy vào :

– Chu San …. Chu San ! – ba của 2 bé ôm lấy cô

– Ba..ba à …huhu !!- Tiểu Kiệt ôm lấy ông

– < Bốp > Sao lại kêu mẹ con dẫn vào rừng hả ? Tại con mà Chu San đã chết .. con vừa lòng chưa ? Đồ sao chổi !!! – ba cô tát lấy vào nói

Những lời