Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Tác giả: LuTeee

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326741

Bình chọn: 9.00/10/674 lượt.

nh răng rửa mặt. Đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đánh răng vào lúc 3 rưỡi chiều. Xong xuôi, quay ra tôi mới thấy vali quần áo của Hoàng Phong ở góc phòng còn cậu ta thì đang ngồi một cách điềm nhiên trên chiếc ghế lười màu đỏ mận, trong tay là bản kế hoạch của Estermir. Tôi đánh tiếng để thu hút sự chú ý của Phong rồi đá đá vào cái vali.

– Gì thế này?

– Cậu bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn không biết? Đấy là cái vali, bên trong là quần áo.

– Thế sao nó lại ở nhà tôi? À mà còn cậu nữa, sao cậu lại ở nhà tôi? Cậu không phải đang ở Úc sao?

– 6 tiếng trước thì đúng thế, còn bây giờ tôi ở Việt Nam rồi. Tôi về mấy hôm xong lại đi thôi, yên tâm.

– Tôi sợ câu nói đó của cậu.

– Mà bố mẹ cậu đâu rồi? Tôi đến chỉ thấy nhân viên phục vụ thôi, mà dạo này quán làm ăn thế nào?

– Làm ăn vẫn thế, đợt vừa rồi hơi lu bu một chút nhưng cố thì vẫn ổn. Còn các cụ thì về quê rồi. – Tôi giũ lại chăn gối nói tiếp. – Có phi vụ gì hay sao mà về đây?

– Tôi về đây ngoài cậu ra thì chả ai biết đâu. Về đây phần vì chuyện công ty, phần vì dạo này bị cuồng chân, muốn đi một chút.

– Cậu về không định báo cáo phụ huynh à?

– Nhị vị bô lão mà biết thì tôi khỏi đi đâu nữa luôn mà cậu thì biết tôi rồi đấy, tôi còn mục tiêu tìm kiếm của mình mà. – Phong nói giọng đầy ẩn ý rồi cầm tờ giấy vàng huơ huơ. – Của em nào đây?

Nhìn thấy tờ giấy ghi nhớ nhàu nhĩ trong tay Phong tôi lại cảm thấy buồn. Tôi nhanh chóng giật lại mảnh giấy nhưng Phong nhanh hơn một bước, cậu ta giấu tờ giấy ra sau lưng rồi vênh bản mặt đáng ghét lên nhìn tôi.

– Trả lời.

– Đưa cho tôi. – Tôi lo lắng nhìn mảnh giấy mong manh. Đó là thứ duy nhất vực tôi dậy vào lúc này, là lời thừa nhận về mối tình cảm của em. Tôi không biết mình sẽ thế nào nếu mảnh giấy đó bị rách hoặc tôi sẽ không tìm thấy nó nữa. Lúc đó chắc tôi sẽ phát điên.

– Chữ đẹp đấy, chữ cái viết hoa được cách điệu rất độc đáo. – Hoàng Phong gật gù trêu tức tôi.

– Đưa đây.

– Cả cái bức tường kia cũng rất ấn tượng.- Phong ám chỉ bức tường dán đầy mảnh giấy nhớ.

– Đưa – cho – tôi! Cậu biết tôi cáu giận thì sẽ thế nào mà.

Tôi gằn từng chữ, Phong thấy thế cũng không đùa giỡn nữa mà đưa cho tôi mảnh giấy. Tôi chợt hiểu lí do em vo nát tờ giấy đó là để tôi hiểu được tình cảm của em mong manh thế nào, chênh vênh thế nào và nếu tôi không cất giữ cẩn thận thì sẽ mất nó như chơi. Hoàng Phong im lặng nhìn tôi với vẻ chờ đợi. Tôi mặc kệ cậu ta rồi cất mảnh giấy nhớ vào một góc ví.

– Ít ra tôi cũng đã trả lại rồi, cậu nghĩ tôi cũng nên biết bạn thân của mình đang sống ra sao chứ? Mảnh giấy đó chỉ là mảnh giấy vụn, nhưng thông qua cách cậu giữ nó như Từ giữ ấn thì đủ hiểu chủ nhân của nó có sức quan trọng thế nào. Nói tôi nghe xem, lại là Bảo Khánh hay cái gì Khánh đó khiến cậu ngủ quên đời như thế?

Tôi lắc đầu rồi ngồi xuống với vẻ trầm tư, tôi kể lại cho Phong nghe về Tú An của tôi, về cái cách mà em chen chân vào cuộc đời tôi bằng một đôi giày và một chiếc dép tông táng vào đầu, kể về những gì trong suốt hai năm gặp em, kể về cách em dạy tôi mạnh mẽ vượt qua quá khứ, cách em khiến tôi quên đi Khánh, cách em mang âm nhạc mang piano trở lại với tâm hồn cằn cỗi của tôi. Và khiến tôi đau lòng nhất là việc tôi để lạc mất em như thế nào. Hoàng Phong thở dài vỗ vai tôi rồi nói.

– Tôi hiểu cảm giác này của cậu, cậu biết mà.

– Thế còn cậu?

Phong không nói gì mà chỉ cười nhún vai một cái, tôi có thể hiểu là chuyện của cậu vẫn vậy.

– Quân này, ở lại ngôi trường đó chỉ khiến cậu thêm nhớ về cô bé Tú An đó thôi. Về Estermir đi, không phải tôi đang lợi dụng để kéo cậu về công ty, tôi thực sự lo cho tình trạng này của cậu.

– Cậu yên tâm, trường cũng sắp cho học sinh nghỉ hè rồi, hết năm học này tôi sẽ về Estermir. – Tôi cười. – Estermir cũng có chút công lao của tôi, giao cho cậu tôi cũng hơi lo.

– Được. Vậy cậu về luôn trụ sở nhé, tôi sẽ điều cậu về trụ sở.

Và thế là tháng 6 năm ấy tôi chính thức ngưng lại cái công việc giảng dạy của mình, nó đã từng là một niềm say mê còn bây giờ say mê cũng chẳng làm gì được nỗi buồn đang mọc rễ trong lòng tôi. Bảo Khánh cũng đã chuyển vào Nam, em tự tìm cho mình một công việc phù hợp với khả năng và bằng cấp của bản thân. Mong rằng em sẽ tìm được ai đó khiến em yêu thương thật lòng.

Một ngày tháng 6, hôm nay sinh nhật một người mà tôi chẳng thể quên. Tôi lại chìm vào những tháng ngày bó buộc mình với những tách cafe nhưng là cafe nâu chứ không còn là mùi vị đắng chát như cafe đen. Nếu ngày trước Bảo Khánh ra đi để lại trong tôi một vết thương sâu hoắm thì Tú An lại để lại cho tôi sự tiếc nuối đến ngạt thở, em kéo tôi thoát khỏi những nỗi đau rồi sau đó lại buông tay để tôi lạc trong miền nhớ. Cả ngày hôm nay tôi chỉ xem đi xem lại những bức hình chụp trộm em từ những ngày nào đó xa xôi lắm, con mèo Nheo béo ị lười biếng nằm ườn xác trong lòng tôi mà ngủ, Hoàng Phong nói chỉ ở lại vài ngày, kết cục là đã gần nửa tháng mà hắn vẫn chưa có ý định quay về Úc. Tôi giam mình cả sáng trong phòng, làm đủ thứ việc vô nghĩa rồi lại thẫn thờ trước bức tường dán đầy giấy nhớ. Tôi lật


XtGem Forum catalog