
gì. ( =”= ) Anh thật là kì lạ!
Cuối tháng 12 này là cuộc thi chung kết diễn ra, tính ra cũng chỉ có 2 tuần nữa vậy nên tôi tạm thời dẹp hết mọi chuyện sang một bên, tập trung tinh thần vào những khóa son với khuông nhạc. Anh cũng chú ý hướng dẫn tôi từng chi tiết nhỏ nhặt nhất,quan tâm tôi hơn mức bình thường. Không chỉ thế anh còn từ chối hàng đống lời mời đi cafe của thầy Tùng chỉ để ở nhà dạy tôi dù tôi hoàn toàn có thể tự tập một mình. Anh còn tìm đủ mọi cách để bắt tôi tập luyện hoặc học ở nhà anh nhiều hơn. Tôi tự hỏi có chuyện gì xảy ra với anh thầy của tôi vậy? Chúa ơi, xin người hãy trả lại con lão thầy lười nhác của ngày xưa. TT^TT Thật sự là tôi mong như thế đó, thà anh cứ mặc kệ tôi thì tôi còn dễ từ bỏ (và tôi còn được nghỉ ngơi), anh cứ cư xử như vậy chỉ càng khiến tôi thêm yêu anh nhiều hơn mà thôi.
– Không tập đi mếu máo cái gì thế hả? – Anh nhấp thêm một ngụm cafe rồi lại chăm chú vào chiếc laptop.
– Dạ không em tập đây. – Miệng thì nói nhưng đầu tôi thì vẫn nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Hôm đó ngồi trong phòng truyền thống, anh trầm mặc rồi nhẹ giọng nói rằng anh chẳng còn gì với Bảo Khánh, anh cũng không biết rằng Bảo Khánh lại là chị của Mai Chi và tôi thì quen cả hai chị em nhà họ. Anh nói tôi không cần ngại chị Bảo Khánh bởi chị ấy sẽ không đến đây nữa. Tôi cũng chỉ biết vậy, nói “Vâng” một tiếng cho phải phép rồi câm như hến. Một lát sau anh đứng dậy trước mặt tôi, chìa ra một chiếc túi màu nâu rồi nói.
– Đừng có để bị ốm nữa đấy. – Sau đó anh bước ra phía cửa hạ thấp giọng. – Về thôi.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh, nhận lấy chiếc túi rồi chạy theo anh ra phía ngoài. Phải mất một lúc tôi mới theo kịp được anh vì còn phải khóa cửa. Vừa đi tôi vừa mở chiếc túi, bên trong là một đôi găng tay màu nâu có con gấu nhìn mặt ngu ngu đính ở trên cổ tay. Trong lòng tôi xuất hiện một tia ấm áp. Thực ra tôi vui muốn phát điên, chỉ muốn nhảy cẫng lên ngay giữa sân trường vì sung sướng nhưng rồi tôi lại kìm nén cái niềm vui đó lại nếu không muốn ai nghĩ mình bị điên.
Tôi vỗ nhẹ vào đầu nhắc nhở bản thân mình trở về với thực tại. Anh ngồi đó chăm chú vào chiếc laptop, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt nâu bất chợt nhìn tôi. Tôi nhìn anh, thấy anh nhìn mình thì vội quay đi, tim đập thình thịch như thể sắp bay cả ra ngoài. Trước lúc quay đi tôi còn kịp thấy một nụ cười ngọt ngào phía đằng sau tách cafe đen đắng. Tôi nghĩ là anh biết tôi đang lén nhìn mình, vậy còn nụ cười đó là sao?
Tôi ngồi tập với sự giám sát quá đỗi dịu dàng của anh. Mặc dù tôi biết anh còn cả đống việc chưa làm xong, những công việc đó sẽ trở nên thuận tiện hơn nếu như anh làm việc ở dưới phòng của mình nhưng anh vẫn một mực ôm laptop lên ngồi ở góc phòng.
– Thầy có thể xuống dưới kia hoàn thiện công việc mà. Em có thể tự tập một mình được mà.
– Dưới đó bí lắm.
– Cái cửa sổ to đùng mở ra thì bí bách ở chỗ nào ạ?
– Gió lắm. Em có điên không mà xúi tôi mở cửa vào cái thời tiết này? Tìm cách cho tôi ốm à, không có đâu nhé! – Anh hạ giọng trêu tôi.
– Thế ngồi trên này thì gió không lùa chắc? ==” – Tôi hỏi vặn lại.
– Em hay nhỉ, nhà tôi tôi ngồi đâu là việc của tôi, kể cả tôi có ngồi trên nóc nhà hay chui vào tủ lạnh ngồi thì việc của em cũng là dính mông ở đó tập đàn cho đến khi nào đạt yêu cầu tôi đề ra thì thôi. Hỏi lắm.
Tôi bị anh “quạt” cho một trận ngồi im de không nho nhe cụng cựa, biết điều ngồi quay vào tập đàn. Thật sự là tôi chán lắm rồi, chán ngấy khi mà 2 ngày nay, tức là 48 tiếng đồng hồ, trong đó trừ thời gian phải lên lớp, thời gian ngủ và một số chuyện-cần-thiết khác thì còn lại tôi đều ở đây, Back In Time, nhà của anh với cái lí do chết tiệt được nhai đi nhai lại hàng đống lần là “Sắp thi rồi, chơi thế đủ rồi, thích ăn đập không?” Nghĩ lại thì cái lí do đó sặc mùi dọa dẫm và bạo lực. Và thế là tôi cứ phải ngoan ngoãn nghe lời, vì cuộc thi thì ít mà vì sợ ăn đập thì nhiều. Thế nên tôi đã ngán lắm lắm khi hôm nay ngày chủ nhật bình yên của tôi (lại một lần nữa) bị phá tan nát bởi một cú điện thoại của anh. Và giờ thì tôi ở đây, dính mông cả ngày với cái gã đao đao ngồi kia. Lạy chúa, con lại làm gì xúc phạm đến uy quyền của Người sao thưa đấng tối cao? TT^TT…
Ngồi được một lúc Anh Quân đặt laptop sang một bên, tháo cặp kính đen rồi day day mắt. Tôi tròn nhìn anh như thể anh là người từ hành tinh lạ vừa xuống tới trái đất vậy.
– Nhìn cái “giề”?
– Em đang tò mò.
Giọng anh nghe rất giống kiểu muốn kiếm chuyện còn giọng tôi thì như kiểu con nít bị bắt nạt.
– Tò mò cái “giề”?
– Tại sao thầy lại đeo kính?
Câu nói vừa rơi khỏi miệng tôi mới thấy mình hỏi ngu. Ngu thiệt á >
– Tôi bị cận.
– Thế sao mọi khi thầy không đeo kính?
– Tôi không thích.
– Thế sao giờ lại đeo?
– Vì tôi thích. Sao mà em lắm chuyện thế nhờ, có mỗi việc đeo kính thôi mà.
Anh gắt lên còn tôi thì ngồi tự chửi mình vì tội ngu thái quá @@ Thấy tôi im lặng hồi lâu sau khi bị mắng anh tưởng tôi dỗi và thế là anh đặt hết mớ công việc mà tôi chả biết là làm xong hay chưa sang một bên rồi tiến lại gần chỗ piano, cũng chẳng kêu tôi