XtGem Forum catalog
Đồ chơi của tổng tài

Đồ chơi của tổng tài

Tác giả: Ngân Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211262

Bình chọn: 9.00/10/1126 lượt.

g chạm lấy điện thoại trên bàn, không chút do dự đi qua cầm lấy, điện thoại đến số Hạ Cảnh Điềm, nguyên lai tưởng rằng một giây sau có thể nghe được thanh âm của nàng, nhưng là, đầu dây bên kia điện thoại lại truyền đến một hồi giọng nói, “Thực xin lỗi, số điện thoại này không liên lạc được, thực xin lỗi. . . .”

Đỗ Thiên Trạch khuôn mặt tuấn tú biến đổi, cái gì? Sáng sớm đã tắt máy rồi? Đỗ Thiên Trạch híp lại mắt, sắc mặt đã bắt đầu trở nên khó coi, hắn hung dữ quăng điện thoại, rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Hôm qua cả ngày đi chơi, làm sao nghĩ đến điện thoại hết pin? Tối hôm qua quá mệt, Hạ Cảnh Điềm liền ngủ đi, cũng không có kịp sạc pin điện thoại.

Sau nửa giờ, Đỗ Thiên Trạch cầm chìa khóa xe ra cửa, cũng rất không trùng hợp, vừa ra cửa liền thấy Lâm Tiểu Dạ một than trang phục gợi cảm đứng chờ sẵn, trông thấy Đỗ Thiên Trạch áo quần áo thoải mái đi tới, khuôn mặt cứng ngắc lấp tức tươi cười giơ lên, thân mật giữ chặt tay của hắn, “Anh Thiên Trạch, anh muốn đi ra ngoài à?”

Đỗ Thiên Trạch có chút không kiên nhẫn nhướng nhướng mày, đem tay của cô rút gỡ ra, thấp giọng nói, “Anh có việc gấp muốn làm.”

“Anh hôm nay không phải ngày nghỉ sao?” Lâm Tiểu Dạ nghi hoặc nhíu mày, cô chính là muốn lấy được tin tức chuẩn xác!

Đỗ Thiên Trạch nóng vội muốn đi tìm Hạ Cảnh Điềm, đâu có thời gian hướng cô giải thích, nhanh chóng lấy ra tay của cô, bước nhanh đến bãi đỗ xe, giọng điệu không vui nói, “Đây là việc riêng của anh, em tìm người khác đi chơi đi!”

Đã thấy Lâm Tiểu Dạ chạy lên, đi theo hắn, khẩu khí tùy hứng nói, “Không sao, Anh Thiên Trạch, hôm nay em muốn đi cùng anh.”

Không biết có phải hay không là bởi vì giấc mơ vừa rồi, hơn nữa điện thoại Hạ Cảnh Điềm đã tắt máy, Đỗ Thiên Trạch giờ này khắc này hận không thể lập tức tìm Hạ Cảnh Điềm hỏi rõ, bởi vì cảm giác mất đi nàng chưa từng có mãnh liệt như vậy, làm cho hắn tự dưng có chút bất an, nhìn qua Lâm Tiểu Dạ ánh mắt tràn ngập vô lý, hắn cũng có chút tức giận, một tay giật ra tay Lâm Tiểu Dạ, lớn tiếng nói, “Chờ anh trở lại rồi nói sau.”

Đỗ Thiên Trạch vừa lớn tiếng, đã triệt để làm Lâm Tiểu Dạ vì ngạc nhiên mà hóa đá, cô không thể tin được anh Thiên Trạch thân yêu của mình lại có thể như vậy đối với chính mình, ủy khuất cùng bất an đồng thời xông lên đầu, trong khi cô còn đang ngạc nhiên im lặng nhìn hắn, Đỗ Thiên Trạch bóng dáng đã biến mất trong thang máy.

Sau nửa giờ, dưới nhà Hạ Cảnh Điềm có một chiếc xe màu đỏ ngừng lại, đưa tới nhiều ánh mắt của ông bà lão trong hoa viên chú ý, Đỗ Thiên Trạch bất chấp người khác ánh mắt tò mò, trực tiếp chạy lên lầu ba, một hơi đứng ở trước cửa phòng Hạ Cảnh Điềm, nheo lại mắt liếc liền thấy rõ cửa khóa, chứng minh Hạ Cảnh Điềm không ở, như vậy nàng là ra khỏi nhà? Nàng lúc này đã trở về nơi đó?

Đỗ Thiên Trạch không khỏi có chút hổn hển , cô gái ngốc này lúc này không phải là đã chạy đi gặp Kỷ Vĩ Thần chứ! Đỗ Thiên Trạch cũng không biết tại sao mình lại đối với Kỷ Vĩ Thần như vậy khắc sâu ấn tượng, lần trước hắn đi Kỷ thị muốn đổi lấy Hạ Cảnh Điềm, hắn không phải đứa ngốc, ẩn ý trong lời nói của Kỷ Vĩ Thần hắn nghe được rất rõ ràng, hợp đồng chỉ là lấy cớ, mà mục đích thực sự, chỉ là muốn giữ Hạ Cảnh Điềm ở bên người, hắn không hiểu bọn họ trong lúc đó có chuyện gì phát sinh, nhưng là, nửa năm thời gian lại đủ để nói rõ quan hệ hai người thực sự không phải là người ngoài như hắn có thể tinh tường.

Hắn lại càng không tin tưởng, nửa năm này, bọn họ có cái gì quan hệ không có, Hạ Cảnh Điềm tuy không phải là xinh đẹp tuyệt thế, nhưng nàng lại có một loại hấp dẫn đàn ông rất lớn, Kỷ Vĩ Thần nếu như không phải bị Hạ Cảnh Điềm hấp dẫn, thì hắn cũng sẽ không yêu cầu nàng làm tình nhân rồi, huống chi, người đàn ông này gần đây ánh mắt rất cao.

Đỗ Thiên Trạch cơ hồ có cảm giác muốn phát điên, chỉ cần vừa nghĩ tới giờ này nàng đang cùng Kỷ Vĩ Thần ở chung một chỗ, hắn đã nghĩ muốn giết người, nhớ lại nụ cười tỏa nắng trong mộng, hắn thậm chí có sự phách đạo là không muốn cho bất luận ai nhìn thấy nàng, hít thở sâu một hơi, bóng dáng của hắn lập tức biến mất tại cửa ra vào, thẳng đến cao ốc Kỷ thị.

Ba cô gái đi dạo phố, cho dù ba người đều đi giày cao gót tới chín centimet vẫn y nguyên không biết mệt mỏi, thể lực có thể so với siêu nhân.

Đi dạo phố đôi khi mục đích là rất đơn thuần , họ có thể không mua bất luận cái gì, nhưng là, họ lại cực kỳ cam tâm tình nguyện đi xem các cửa hang quần áo, chỉ vì thỏa mãn cái đẹp trong mắt.

Ba người một mực đi từ chín giờ sáng đến xế chiều ba giờ hơn, cuối cùng cũng mệt mỏi chết khiếp rồi, Hạ Cảnh Điềm chân cơ hồ sưng lên, giày xăng-̣đan đã biến thành dép lê, mà Tiểu Ngữ cùng A Nhã y nguyên hào hứng không giảm, còn chiến đấu thảo luận, Hạ Cảnh Điềm thì tại một bên chợp mắt nghỉ ngơi.

Hai mươi phút sau, ba người đến cửa tiểu khu, bởi vì quá mệt mỏi, liền đều tự về nhà, Hạ Cảnh Điềm buông lỏng thân mỏi mệt mở cửa, đưa mấy túi quần áo trong tay ném về phía trên giường, sau đó, tranh thủ thời gian đổi một đôi dép lê nhẹ nhàng, ngã xuống giường lại không nghĩ tới nhìn thấy túi rác cò