Old school Swatch Watches
Đồ chơi của tổng tài

Đồ chơi của tổng tài

Tác giả: Ngân Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211295

Bình chọn: 9.5.00/10/1129 lượt.

?”

“Vừa ra khỏi ” Dư Thanh thành thật trả lời.

“Đi đã bao lâu?”

“Đại khái năm phút đồng hồ a!”

Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Lâm Tiểu Dạ vội vàng hướng thang máy đuổi theo.

Văn phòng tổng giám đốc Kỷ thị.

Hạ Cảnh Điềm đang bề bộn trong mớ tư liệu, phút chốc điện thoại trên bàn vang lên, nàng sững sờ, cầm lên thấy là Đỗ Thiên Trạch, đầu tiên là cười một cái rồi cầm lên tiếp nghe, “Này.”

“Anh đang ở cửa chờ em.” Đầu kia truyền đến thanh âm Đỗ Thiên Trạch vui vẻ.

Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc nhướng mày, không khỏi có chút buồn cười nói!”Anh không có việc gì làm à!”

“Đón em tan tầm chính là việc hiện tại anh đang muốn làm, như thế nào? Hoa có nhận được chưa?” Đỗ Thiên Trạch nhịn cho tới trưa, rốt cục không nín được muốn nghe một chút Hạ Cảnh Điềm đối với hắn cảm tạ cùng ái mộ.

Đang chờ nghe Hạ Cảnh Điềm cho một cái hôn gió, hoặc là một câu cảm tạ, nhưng không ngờ đầu kia lại truyền đến giọng Hạ Cảnh Điềm đau đầu khẽ nói, “Anh còn dám hỏi, tôi thiếu chút nữa xấu hổ muốn chết.” Cho dù Ngô Kiệt cũng không nói gì nàng, nàng trong lòng cũng băn khoăn, đi làm còn không hảo hảo đi làm, còn yêu đương nhăn cuội, hơn nữa, còn bị Kỷ Vĩ Thần thấy được, thật sự là xấu hổ chết.

“Như thế nào? Cấp trên của em đối với em có ý kiến?” Đỗ Thiên Trạch nhướng mày, không khỏi có chút thất vọng.

“Không có, là tôi tự băn khoăn, được rồi, tan việc lại nói tiếp, trong tay tôi còn một chút việc.”

“Ừ.”

Hai người cúp điện thoại, 20 phút sau, Hạ Cảnh Điềm ngồi vào xe Đỗ Thiên Trạch, vì muốn tránh người khác chú ý, nàng còn cố ý muộn mười phút, đổi lại trước kia, Đỗ Thiên Trạch tuyệt đối có ý kiến, nhưng là lần này, hắn chỉ là nhướng nhướng mày, nho nhỏ phàn nàn một câu, “Để cho anh chờ khổ cực như vậy, đáng bị trừng phạt a!”

Hạ Cảnh Điềm chỉ là cười trừ, không để ý tới hắn, hỏi ngược lại, “Bây giờ đi đâu?”

“Ăn cơm.” Đỗ Thiên Trạch nhướng mày cười, đêm nay hắn đã sắp xếp xong xuôi các tiết mục.

Hạ Cảnh Điềm nhướng mi, “Ăn cơm…, tôi nấu thì được rồi.” Nhưng là, đáy lòng vẫn là có chút nho nhỏ quẫn bách, khi nào thì cùng Đỗ Thiên Trạch hẹn hò rồi? Thật là có điểm không thích hợp.

“Đêm nay đừng lo lắng anh lãng phí tiền bạc nữa, từ nay về sau, anh sẽ mỗi ngày đi nhà em ăn cơm.” Đỗ Thiên Trạch cười vui vẻ, khuôn mặt tuấn tú có vẻ thần thái sáng láng.

Đêm nay, là cuộc hẹn Đỗ Thiên Trạch coi trọng nhất trong cuộc đời mình, hắn muốn cho Hạ Cảnh Điềm một buổi tối không giống với mọi buổi tối trước kia, đầu tiên, đương nhiên là ăn cơm, hắn chọn một nhà hàng Pháp cao cấp nhất, cực lãng mạn hơn nữa trên mỗi bàn còn có đặt nến và có không gian riêng cho các đôi tình nhân.

Bữa tối, kèm thêm âm nhạc nhẹ nhàng, lẳng lặng hưởng thụ thế giới của hai người.

Đương khi Hạ Cảnh Điềm đi vào nơi này, cả người đều ngây ngất, không khỏi trong lòng thầm kêu một câu trời ạ, trên ánh nến tỏa ánh sáng ấm áp chiếu rọi một cành hoa lam, rượu vang đỏ thuần hương, kèm thêm mùi thơm ngát trong không khí, còn có tiếng nhạc du dương như tiếng dòng suối nhỏ mượt mà chảy, bày trí lịch sự tao nhã, thật là làm cho suy nghĩ của con người ngưng tụ, không tự chủ được say mê trong đó, Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc hết sức, trên vai đã nhiều hơn một bàn tay, Đỗ Thiên Trạch vịn vai nàng, đặt nàng vào chỗ ngồi, cười nói! “Không cần phải ngẩn người nha!”.

Hạ Cảnh Điềm chưa gặp qua nơi nào như vậy, không ngẩn người làm sao được, Hạ Cảnh Điềm xuất thần một hồi lâu, mới hí mắt hướng đối diện Đỗ Thiên Trạch mím môi nói, “Có thể là quá xa xỉ không?”

“Chỉ cần em thích, sao có thể gọi là xa xỉ?” Đỗ Thiên Trạch trên mặt anh tuấn tràn đầy vui vẻ.

Hạ Cảnh Điềm thực sự có chút ngất ngây, Đỗ Thiên Trạch đối với nàng toát ra tình ý, làm cho nàng có chút không cách nào tiếp nhận, chính là, thực tại làm cho nàng không biết dùng loại tâm tình nào đối mặt mới tốt, nhưng là, nàng rất rõ ràng, nàng cùng Đỗ Thiên Trạch trong lúc đó đã luôn luôn tồn tại khoảng cách cùng không có khả năng, có lẽ, Đỗ Thiên Trạch chỉ là đang đùa vui ? Như hắn loại thiếu gia nhà giàu này, không biết đã cùng bao nhiêu thiếu nữ trãi qua một đêm như thế này! Hạ Cảnh Điềm không phải đồ chơi, nàng càng chán ghét trở thành đồ chơi của người giàu có, nhưng là, Đỗ Thiên Trạch biểu hiện chân thật lại làm cho nàng mâu thuẫn, chỉ là dưới đáy lòng mình an ủi, hôm nay thế giới này, mỗi người đều đang chơi, nàng cũng có thể vừa hưởng thụ niềm vui thú giữa người với người.

Hai người chọn cơm, bởi vì là món ăn đều có tên tiếng anh, Hạ Cảnh Điềm sau khi gọi món xong, không khỏi nhớ tới lần kia bị Đỗ Thiên Trạch trêu cợt, không khỏi nhướng mi nói!”Còn nhớ rõ chúng ta lần đầu tiên ăn cơm không?”

Đỗ Thiên Trạch kinh ngạc, nhưng là, khuôn mặt tuấn tú lại hiện vẻ vô tội, “Này, là vì em phải trả nợ nha!”

“Ai nợ ai? Là anh trước trêu cợt tôi, còn có ở sân bay, anh dám nói anh không có khi dễ tôi?” Hạ Cảnh Điềm cay cú hắn, mặc dù đang trong tình cảnh lãng mạn không nên nói những này, nhưng là, nàng chính là thích trêu ghẹo hắn.

“Em cũng đạp anh một cước đó thôi? Điện thoại cũng đã bồi rồi, hơn nữa. . . Còn. . .” Nói đến đây, Đỗ Thiên Trạch