
.
-Mày wen nhỏ đó hả?-Khôi
-1 chút.-hắn
-Li kì nha! Nhỏ đó cũng xinh ra phết đấy, sao mà mày wen được vậy?-Khôi
-Muộn rồi. Về!-hắn nói xong kéo hành lí đi một mạch ko kịp cho khôi nhà ta ú ớ gì.
Về phía nó. Đang trên xe về nhà
-Mày wen anh chàng đó hả?-Thư
-Cũng ko có gì, chỉ gặp một lần!-nó
-Xạo! Gặp một lần mà anh ta nhìn mày bằng ánh mắt đó!-Thư
-Nói tới thêm bực! Chuyện là vầy nè….
Cửa hàng điện thại GalaMachxy-Mĩ.
Vài ngày nửa là về nước nên nó quyết định mua cho Nguyên Nhi một cái điện thoại. Đi vòng vòng trong cửa hàng suốt mấy tiếng, cuối cùng nó dừng lại trước một chiếc điện thoại hiệu Lenuos 4inch, kiểu dáng sang trọng và cá tính.
-Tôi chọn cái này!-nó và một thằng con trai cùng lên tiếng.
-Ơ…Ừm…hãng này chỉ có một cái duy nhất thôi ạ.-chị nhân viên bối rối.
Nó quay sang anh chàng bên cạnh
-Nè anh kia, tôi mua trước mà
-Ai nói?-Mạnh Vũ mạnh giọng
-Gì chứ? Rõ ràng là tôi nhìn thấy trước mà!
-Tôi cũng nhìn thấy trước mà-hắn ta vẫn lì lợm
-Anh…! Được rồi (quay sang chị nhân viên) Chị! Rõ ràng em nhìn thấy trước phải không chị?-nó nhỏ giọng
Chị ấy khẽ nhìn hắn thì nhận được ánh mắt vô cùng trìu mến (muốn đứng tim) của hắn
-Ờ…không…là cậu ấy thấy trước-chị ta lắp bắp
-Ha..hả? tại…tại sao?-nó giận tía tai chẳng nói được gì
-Ơ thưa quý khách cửa hàng chúng tôi con rất nhiều mẫu khác rất đẹp.
Nói rồi chị ta lấy ra những mẫu điện thoại cũng bắt mắt không kém. Nhưng đối với tâm trạng lúc này của nó thì không có cái nào vừa mắt cả.
Đồ heo, thích cãi anh lắm hả – Chương 2
Chương 2: Về nhà
-Thôi ko cần nữa! (quay sang lườm hắn) đừng để tôi gặp lại anh.-nói xong thì đi thẳng ra cửa
“cô bé này thật đáng yêu”-suy nghĩ của hắn. Chả là khi nó vừa vào thì đã gây sự chú ý cho hắn, hắn nhìn nó suốt cả buổi, khi thấy nó định chọn chiếc điện thoại đó thì ko hiểu sao hắn lại chạy đến tranh giành với nó. Bởi cửa hàng này là chỗ buôn bán nhỏ của nhà hắn (trời ơi cửa hàng điện thoại trung tâm thành phố mà dọi là nhỏ hazz…) nên cũng ko quá khó để hắn toàn thắng. Khi nó lườm hắn thì tận sâu trong tim hắn chợt có cảm giác ấm áp mà cả hắn cũng ko hiểu đó là gì (là rung động đó anh hai)
Trở về với thực tại
-Chà…thì ra là z…cũng thú vị nhỉ?-thư
-thú vị cái đầu mày ý.tới nhà rồi kìa vào đi!-thư có nhà riêng vì bố mẹ cô đều ở Mĩ.
-ờ, cảm ơn mày nhen-thư
-khôn có j! thui tao về đây-nó nói xong phóng xe về nhà.
Vừa bước vào nhà
-A! hai về rùi- Nhi la lên làm cả nhà giật mình
-Ủa sao con về mà không báo ta 1 tiếng để ta cho người ra đón- ba nó cũng khá ngạc nhiên
-k sao! Con lớn rồi mà với lại con cũng muốn ọi người một bất ngờ-nó
-hix…hai về rồi…hix…sao hai đi lâu quá z em nhớ hai muốn chết lun…hix…- nhi thút thít
-Con bé này lớn rồi mà khóc, chị con về là tốt rồi-mẹ nó
Đồ heo, thích cãi anh lắm hả – Chương 3
Chương 3. Suy nghĩ không thể dứt bỏ
-ừ chẳng phải hai đã về với mày rồi sao? khóc nữa là hai lại đi đấy…-nó vờ giận dỗi
-ứ ừ nhi không khóc nữa không khóc nữa đâu!
-ngoan-nó mỉm cười xoa đầu nhi
-Thôi con đi đường xa chắc cũng mệt rồi! lên phòng nghỉ đi, mẹ vừa bảo quản gia dọn phòng cho con rồi đấy- mẹ nó chăm chú nhìn đứa con gái xa biệt nhưng 4 năm trời mà thấy xót
– Vâng- nó cười chào mọi người rồi đi thẳng lên phòng
Chà! căn phòng vẫn như xưa. Nó thả mình rơi tự do xuống chiếc giường bông êm ái. Đúng là ở nhà vẫn thoải mái hơn nhiều. Nó đi tắm xong thì đánh một giấc tới chiều.
Về phần hắn, sau khi chia tay với khôi thì quay về nhà riêng. Hắn không muốn về nhà bố mẹ, hắn thực sự không muốn trở về cái ngôi nhà lạnh lẽo đó. bố hắn là một người không quá lạnh lùng nhưng cũng không kém phần gian ác. Đặc biệt con người ấy rất tham lam. Từ nhỏ ông ta đã đào tạo hắn để sau này trở thành người kế nghiệp của gia đình. Nhưng hắn thật không muốn. Bởi gia tài đó là gì chứ toàn là những thứ của người khác mà ông bố bất lương của hắn cướp đoạt. Còn mẹ hắn rất nhân từ nhưng thật là lạ bà ta luôn quan tâm người khác nhiều hơn hắn, dù rằng có quan tâm hắn nhưng hắn vẫn cảm nhận được rằng bà ta không mấy tự nguyện. Hắn đã chịu đựng 12 năm trời và chọn cách ra đi với cái danh là du học để ông bố của hắn vừa lòng. Với bộ óc siêu phàm của mình thì những khóa đào tạo trong 4 năm qua không quá khó đối với hắn. Thời gian đó hắn đã để dành để nghĩ nhiều hơn về gia đình và để bình ổn là tâm hồn. Tuy bề ngoài thật lạnh lùng nhưng bên trong hắn lại hoàn toàn khác. Hắn muốn có một người có thể tâm sự để hắn trút hết mọi muộn phiền. Nhưng không thể (chưa chắc đâu anh ơi_). Chìm đắm trong mớ suy nghĩ rồi hắn cũng đi vào giấc ngủ.
Đồ heo, thích cãi anh lắm hả – Chương 4
“đã thật lâu rồi chúng ta không gặp nhau
dẫu buồn giá lạnh mình em bước lặng thầm
Ngồi đây đếm từng kỉ niệm lúc xưa ta cùng chung bước
Bây giờ hết rồi chỉ còn em ôm nỗi đau hớ…
Tình gian dở lòng tan vỡ
Để lại bao vết thương chưa lành
Còn đâu nữa một lời hứa ngày xưa anh nói yêu em
Đành quên lãng một dĩ vãng mong sao anh sẽ luôn yên bình
Người hay chăng lòng em nhớ anh nhiều?”
-A…l…ô?-nó nói giọng ngoái ngủ
-Chị kia! Giờ