
ngoại ô thành phố, bệnh viện ấy không lớn bằng nơi anh làm việc, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng xào xạc của cây lá. Duy nắm tay cô dẫn vào trong, đi ngang qua họ là những cô y tá mặt mũi phờ phạc, mí mắt thâm quầng, có những vị bác sĩ với bước chân vội vã, một số người thấy anh đi đến thì mỉm cười chào, có vẻ như anh rất hay tới đây.
Anh dẫn cô đi lên tầng thứ 3, đi hết dãy hành lang, rẽ phải rồi dừng lại trước một cánh cửa màu cam nhạt. Cô vẫn nhìn anh thắc mắc, anh mỉm cười trấn an cô rồi đẩy cửa bước vào, anh sau cô. Mùi ẩm mốc xộc vào mũi khi cô bước vào, trên sàn bừa bãi những cuốn sách, quần áo chưa giặt, những bông hoa màu vàng bị giẫm nát. Duy cúi xuống dọn dẹp, anh gom tất cả quần áo để lại một chỗ, những quyển sách được đặt lên cái bàn gỗ nhỏ gần đó.
Cánh cửa cam nhạt mở ra, một cô y tá bước vào, nắm tay một người phụ nữ có gương mặt đờ đẫn, đầu tóc rối bời, miệng lảm nhảm cái gì đó không rõ ràng,thấy anh cô y tá đó mỉm cười, họ trao đổi cái gì đó về tình trạng người phụ nữ kia rồi Duy đỡ người phụ nữ đó lên giường.
– Mi à, đây là mẹ anh.
Anh lấy một chậu nước, dùng khăn lau nhẹ những ngón tay, kì cọ nhẹ gương mặt bà, khuôn mặt mẹ anh gần như vô cảm, không bộc lộ một chút cảm xúc.
– Mẹ à, con xin lỗi vì dạo này bận quá, không đến thăm mẹ thường xuyên được. Hôm nay, con muốn giới thiệu với mẹ một người, cô ấy tên là Hà Huyền Mi, là người rất quan trọng với con.
Mi cúi chào mẹ anh một cách lễ phép, bà vẫn không phản ứng gì, miệng vẫn lảm nhảm gì đó. Duy ngồi trên giường, cô ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, anh kể cho bà nghe nhiều thứ, về lần đầu anh đã gặp cô như thế nào, công việc của anh dạo này ra sao, anh cũng nói cho bà nghe về dự định sẽ đi Nhật của mình, đợi sau khi cô khỏi bệnh anh sẽ dẫn cô đi theo, có thể rất lâu nữa anh mới về thăm bà được, trước khi đi, anh hứa sẽ đến đây chào bà. Nói chuyên một hồi, mẹ anh chìm vào giấc ngủ, anh kéo chăn đắp lại cho bà, hôn lên trán bà rồi kéo cô đứng dậy, tần ngần một chút rồi khép lại cánh cửa.
Chiều hôm đó trời mưa tầm tã, tiếng mưa rơi trên mái nhà lộp độp, những âm thanh não nề của mưa như thấm đẫm nỗi buồn của từng người. Căn phòng ngủ tối om, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt ngoài kia chiếu vào, anh ôm cô thật chặt trên giường, dụi mặt mình vào những sợi tóc mềm mại của cô. Giong nói của anh như chìm vào cơn mưa đang gào thét ngoài kia.
– Mi à, hôm nay là một trong những ngày đặc biệt, khi anh tới, mẹ anh đã không giận giữ đuổi anh ra ngoài, dù không nhận ra anh nhưng anh vẫn thấy thi thoảng bà có gọi tên anh.
– Mi à, mẹ anh ngày xưa rất đẹp, bà rất dịu dàng, anh thích ăn cơm mẹ nấu…………..
– Mi à, anh đã cố học thật nhiều, nhưng anh vẫn không thể chữa cho mẹ anh khỏi bệnh.
– Mi à, bây giờ anh chỉ còn em thôi……………….
– Mi à, anh sợ mưa, mưa đã đưa mẹ anh đi, mưa đem em đến bên anh, vậy mưa có cướp em đi không?
– Mi à, anh lạnh quá……………
– Mi à, anh sợ…………………..
– Mi à, đừng đi đâu nhé…….
…………
– Mi à……………………………………
– Mi à……………………………………
– Mi à……………………..
– Mi à……………………
Cô chìm vào trong giấc ngủ với những lời thì thầm của anh vang vọng trông những giấc mơ chập chờn.
[- Mi à, 3h chiều nay, anh sẽ đợi em trước nhà, anh có chuyện muốn nói với em.'>
…………………………………………..
5h, cơn mưa vẫn chưa ngớt hạt, 7h, trời tối, ánh đèn đường hiu hắt, 8h30, cánh cửa màu trắng vẫn nằm yên bất động. Những giọt nước mưa chảy dài trên khuôn mặt Hạo Kì, quần áo anh ướt sũng, lạnh buốt, từng giọt mưa như những lưỡi dao cứa sâu vào tâm hồn bằng những vũ điệu mạnh mẽ nhất. Anh sẽ còn đứng đó nếu Thùy Mi không xuất hiện, kéo anh về, mặc dù anh đã phản đối quyết liệt vì anh hứa sẽ không đi đâu khi chưa gặp được cô.
Hạo Kì đã muốn đưa cô ra biển, sau đó đưa cô về căn nhà ngày xưa anh và cô sống, nhắc lại cho cô mọi chuyện, rồi cô sẽ hận anh thật nhiều nhưng không sao, anh sẽ chấp nhận tất cả miễn là cô nhớ tới anh, còn hơn bây giờ cô nhìn anh như một người xa lạ. Anh là một người ích kỉ, một người tồi tệ khi đã cướp đi người yêu của anh họ mình, đúng, anh không biện hộ cho những gì mình đã làm, vì đó là cô anh không thể nhường cho bất cứ ai, dù người đó có là Duy.
Thùy Mi nhìn anh mỉm cười. Nếu anh không thể rời mắt được nụ cười của Tiểu Mi thì nụ cười của Thùy Mi lại khiến anh cảm thấy được an ủi. Thùy Mi đưa cho anh một li rượu, những giọt rượu đỏ như màu máu, hương dịu nhẹ nhưng vị lại say nồng, đăng đắng ở đầu lưỡi rồi từ từ ngọt dần khi nuốt xuống, và cứ thế anh nhấm nháp từng ngụm, cho đến khi không còn ý thức được mọi việc xung quanh.
Thùy Mi dìu Hạo Kì về phòng, cô đỡ anh nằm xuống giường, đôi tay cô mân mê từng đường nét trên khuôn mặt anh
– Kì à! Em yêu anh nhiều lắm- Cô thỏ thẻ vào tai anh
Rồi cô hôn nhẹ lên đôi môi anh, từng chiếc cúc áo được tháo ra, cô nhìn anh, khẽ mỉm cười.
– Anh à, đêm nay, em là của anh nhé!
Một buổi sáng với cơn mưa rào, Thùy Mi đến nhà Hoàng Duy, anh phải đến bệnh vi