
ếu cô ấy không buông tay, anh có thể tìm em của ngày xưa sao? Có thể đuổi theo em hay sao?
Cát Vũ mỉm cười rồi ôm cô vào lòng. Đưa đôi tay lần tìm lấy đôi bàn tayNhân Mĩ và luồn chiếc nhẫn vào ngòn tay áp út. Như thế đã là quá đủ chomột buổi cầu hôn trong mưa. Cả hai không ai nói gì, nhưng họ đã ngầmhiểu rằng, mình đã bị đối phương độc chiếm.
3 năm sau.
– Mẹ Nhân Mĩ. Nhanh lên, con phải đi khai giảng.
nhân Mĩ trùm chăn lên đầu nói giọng ngái ngủ:
– Bảo với bố Cát Vũ đi. Nói với bố là con chuyển cấp rồi hôn vào má bố.
Tấm chăn vừa Nhân Mĩ trùm lên đầu đã bị kéo giật ra. Ken lôi mẹ dậy. Cậu bé đã học võ từ nhỏ nên rất khỏe.
– Không được. Bố Cát Vũ đang chuẩn bị bữa sáng rồi. Bố bảo con gọi mẹ dậy.
– Được rồi, được rồi. con xuống nhà trước đi. Mẹ cần phải thay quần áo.
Khi Ken đã chấp nhận buông tha cho Nhân Mĩ thì cô lại trùm chăn ngủtiếp. Sau khi cưới, Hoa Mĩ và Thanh Vũ đã sáp nhập làm một. Việc công ti do Cát Vũ quản lí. Nhân Mĩ giờ đây ở nhà chỉ có ăn với ngủ. Ngay cảviệc nội trợ cũng lười để một mình Cát Vũ làm. Sẽ sớm có ngày cô thànhmột con heo béo trục béo tròn. Lúc đó, chỉ sợ Cát Vũ sẽ đem bán cô cholò giết mổ mà thôi.
Đang tiếp tục say giấc ngủ thì Nhân Mĩ lại bị Cát Vũ làm phiền:
– Em định làm sâu ngủ đến bao giờ nữa?
Nhân Mĩ đẩy Cát Vũ ra nói:
– Được rồi. anh cứ ra ngoài đi. Em sẽ thay quần áo…
còn chưa kịp nói xong thì Nhân Mĩ đã bị Cát Vũ đè xuống, lúc này cô đã tỉnh ngủ hẳn.
– Anh Vũ!
– Em thật to gan khi dám lừa tôi. Phải phạt thôi.
Những câu nói sau đó của Nhân Mĩ đã bị Cát Vũ nuốt trọn bằng một nụ hôn. Sự việc tiếp theo có lẽ tác giả cũng không nên nói tiếp. Để cho họ cómột không gian riêng thì tốt hơn.
Ken ngồi dưới bàn ăn sáng một mình với vẻ mặt chán nản. Bố Cát vũ lại bị mẹ Nhân Mĩ lừa rồi. Lúc nào cũng thế, cứ nhờ bố gọi mẹ là cậu lại thấycả bố cũng ngủ luôn. Thế này thì sẽ muộn học mất thôi.
Thế đấy, cứ nghĩ Cát Vũ sẽ độc chiếm Nhân Mĩ. Nhưng cuối cùng anh lại bị Nhân Mĩ đốc chiếm.
Cũng như Ken, những tưởng bố sẽ gọi được mẹ dậy và không để bị mắc lừa.Nhưng cuối cùng bố lại hồ đồ hơn cả cậu rồi. Năm sau nhất định cậu sẽ tự đi học bằng xe đạp. Không thể giao phó trách nhiệm bản thân cho hai con người này mãi được.
***********
Kiên ngồi trên máy.
Hôm nay là ngày cậu về nước. Kiên mỉm cười nhìn xuống cảnh vật bên dưới. Anh có thể yên tâm khi để Bảo An lại bên cạnh người chồng mới của mình. Đó là một anh chàng rất tốt, Bảo An cũng có thể gửi gắm cả đời vào anhấy.
Đang ngồi thì cô gái bên cạnh ngả đầu vào vai anh.
Kiên đưa tay khẽ đẩy đầu cô gái ra. Nhưng cứ đẩy ra cô ta lại ngả vào.Cuối cùng anh cũng biết là cô ta giả vờ. Kiên nói giọng khó chịu bằngtiếng anh, vì anh không biết cô ta có phải người Việt Nam hay không:
– Xin lỗi! Cô hãy ngồi cho cẩn thận một chút.
Cô gái bị lật tẩy. Vội vàng chỉnh lại tư thế rồi mỉm cười.
Chỉ Hoa. 24 tuổi. Rất năng động và cá tính. Cô vừa làm một chuyến dulịch từ Mĩ về. Cũng chỉ tại cô đi chơi quá lâu. Mẹ nói trung tâm thẩm mĩ không ai quản lí nên mới gọi cô về.
Vừa bước lên máy bay, cô đã thấy anh chàng ngồi cạnh mình rất được.Phong thái lịch sự và rất đẹp trai. Anh ta nói tiếng anh cũng không tồi. Cô biết anh ta là người Việt. Trên tay anh đang cầm một tờ bào cũ củaViệt Nam. Chỉ Hoa mỉm cười nói vẻ tội lỗi:
– Bị anh phát hiện rồi.
Kiên cũng hơi bất ngờ vì cô ta là người việt. Tuy nhiên anh cũng khôngnói gì. Nhưng Chỉ Hoa vẫn như con chim tíu tít bên tai. Cô ta đọc mộtdãy số ra. Kiên cũng chẳng bận tâm mà để ý.
Chỉ Hoa hơi tức giận. Biết bao anh chàng muốn số điện thoại của cô màkhông được . Vậy mà khi cô chủ động đọc số, anh ta ngay cả để ý cũngkhông thèm chứ đừng nói là lưu vào. Cô đọc lại một lần nữa. Cô đọc rấtto, khiến cho bao nhiêu người phải quay ra nhìn.
Kiên cũng không chịu được nổi cô nàng này nữa, anh vội gập tờ báo lại rồi nói:
– Cô muốn gì?
Chỉ Hoa mỉm cười rồi hôn anh bất ngờ. Cô rất tự nhiên, như đây là mộtcông việc bình thường vậy. Khi Kiên rơi vào trạng thái đóng băng hoàntoàn Chỉ Hoa mới trịnh trọng tuyên bố:
– Em sẽ làm bạn gái anh, chúng mình hẹn hò nhé?
*** HẾT ***