
Không sai, nàng và Lý Đằng đã trao đổi trước khi về đây, Lôi Thừa Vũ hôn mê, là do nàng hạ hắn mê hương. Lôi Thừa Vũ đối với nàng không chút đề phòng, cho nên mới hít phải mê hương thoa trên người nàng.
Thần trí hắn không hề mất đi hoàn toàn, hắn cảm nhận được, một vật mềm mại ấm áp đặt lên môi mình, sau đó, một cảm giác mát lạnh trong khoang miệng từ từ tan chảy, toàn thân truyền đến cảm giác thư sướng, Lôi Thừa Vũ mơ màng, dần đàn chìm vào giấc ngủ.
Ninh Nhược Đình vừa truyền đan dược vào trong miệng hắn, lưu luyến hôn lên đôi môi mỏng của Lôi Thừa Vũ, không nỡ rời đi. Nàng thật sâu ngắm nhìn hắn, nhẹ giọng ” Vào đi.”
Lý Đằng bước vào trong phòng, nhìn đến chủ nhân nằm trên giường, hắn hoàn toàn hiểu được, lập tức quỳ xuống dưới chân Ninh Nhược Đình, dập đầu xuống đất không dám ngẩng lên.
“Hoàng hậu nương nương, tội thần bất tài!”
“Đứng lên đi.” Thanh âm của nàng yếu nhược, cơ hồ là khó khăn mới nói ra được.
Một bên, Tiểu Thanh và Lôi Ngọc Âm, Phong Trạch, Lôi Thừa Vân và Thiển Nguyệt biết tin tức, cũng nối tiếp đi vào, chỉ thấy nàng ngồi ở bên giường, sắc mặt tái nhợt vô hồn, sau lưng là Lôi Thừa Vũ hôn mê, mà Lý Đằng như cũ vẫn quỳ dưới đất, mọi người đều hiểu được, không ai nói được một lời.
Nhìn thấy Lôi Dật trên tay Tiểu Thanh, thần sắc của Ninh Nhược Đình lộ ra vui mừng tột độ.
“Tiểu hoàng tử, mau gọi mẫu thân, đó là mẫu thân của người.” Tiểu Thanh nghẹn ngào nói, bế Lôi Dật đi về phía Ninh Nhược Đình.
“Mẫu thân…” Lôi Dật mở to đôi mắt, ngây ngô gọi, khiến cho Ninh Nhược Đình kinh hỉ, nàng muốn đứng dậy ôm con vào lòng, nhưng chân vừa động, đầu óc liền choáng váng, lập tức ngất đi.
Đêm khuya, mặt trăng dần dần nhiễm sắc đỏ, đẹp đẽ mà thê lương. Đêm nay chính là lúc ước định, đêm huyết nguyệt.
Ninh Nhược Đình mở mắt, trước mắt là khung cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc, xung quanh toàn bộ là màu màu trắng và mùi thuốc sát trùng nồng đậm.Cô đã trở về hiện đại.
Hai tháng sau, hội trường kỉ niệm năm mươi năm thành lập đại học X.
“Nhược Đình, hôm nay trường mời một doanh nhân thành đạt đến nói chuyện với sinh viên đấy! Mày biết là ai chưa? Nghe nói là soái ca! ” Khánh Huyền vui vẻ nói, sự kiện này được các sinh viên nữ mong đợi vô cùng.
“Ừm.” Ninh Nhược Đình đối với mấy chuyện bát quái như vậy không để tâm, muốn rời khỏi hội trường
“Kia kìa! Đến rồi!” Khánh Huyền níu tay cô lại, không cho đi. “Nhìn một chút đã!” Khánh Huyền vẫn biết từ sau khi tỉnh lại, Nhược Đình không giống trước kia vui vẻ thoải mái nữa, cho nên luôn luôn tìm cách giúp cô giải khuây, lần này cũng không ngoại lệ.
Trên sân khấu, Lưu Tuấn Nghĩa chậm rãi bước ra, Âu phục Armani vừa vặn tôn lên thân hình cao lớn, phong thái điềm đạm xa cách, nhìn thấy sườn mặt quen thuộc kia, Ninh Nhược Đình cảm thấy không khí dường như cô đọng lại, tim trong lồng ngực đập nhanh muốn nhảy ra ngoài, hô hấp trở nên khó khăn. Cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng nhìn mình chuyên chú, Lưu Tuấn Nghĩa quay đầu, ánh mắt lãnh tĩnh từ từ chuyển xuống hội trường, giữa cả biển người, anh chỉ một cái liếc mắt đã tìm ra cô.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, thời gian như ngừng lại, hết thảy đều tan biến vô hình, chỉ còn bọn họ,trầm luân trong ánh mắt của nhau.
~CHÍNH VĂN HOÀN~
PHIÊN NGOẠI I
Hai mươi năm sau, hoàng cung Đại Khang.
“Thái thượng hoàng đã trở lại rồi? Không phải nói sẽ ở hành cung đến tháng sau sao?” Hoàng đế trẻ tuổi ngồi ở sau án thư từ tốn gập tấu chương đang xem lại, đi đến cung Vĩnh Thụy.
“Phụ hoàng!” Lôi Dật ra hiệu cho hạ nhân lui, một mình đi vào trong phòng.
“Dật nhi, đến đây.” Lôi Thừa Vũ ngẩng đầu, ánh mắt đầy ý cười, ôn nhu dào dạt, bút lông trên tay chậm rãi đưa từng nét, tỉ mẩn say mê.
“Phụ hoàng lại vẽ mẫu hậu?” Lôi Dật thoáng cái đã đứng bên cạnh Lôi Thừa Vũ, hai phụ tử đứng cạnh nhau, dễ dàng nhìn thấy, dung mạo của bọn họ như từ một khuôn đúc ra, chỉ khác là, gương mặt của Lôi Thừa Vũ, nhiều thêm vẻ chín chắn, cương nghị từng trải, lại thêm một phần ưu thương khó nói rõ.
“Ừ, lúc nàng đi, con còn nhỏ quá.” Mỗi lần nhắc đến Ninh Nhược Dình, giọng nói hắn lại đầy sủng nịch. ” Xem, phụ hoàng vẫn vẽ rất giống.” Gương mặt này, dáng người này vẫn luôn luôn khắc sâu trong tâm khảm hắn suốt hai mươi năm, làm sao có thể không giống?
Lôi Dật âm thầm thở dài, hai mươi năm nay, phụ hoàng lúc nào cũng tưởng niệm mẫu hậu, sau khi hắn đầy hai mươi, phụ hoàng liền nhường ngôi cho hắn, từ đó lấy việc du sơn ngoạn thủy, vẽ tranh ngâm thơ làm thú vui. Mà những bài thơ hay tranh vẽ của người, đa phần đều là về mẫu hậu. Trong đó, đều chất chứa tình cảm sâu nặng của phụ hoàng.
Trong phòng, treo đầy những bức tranh vẽ mẫu hậu, nếu hắn đếm không lầm, thì bức phụ hoàng đang vẽ, không sai biệt lắm là bức thứ một trăm, hầu hết là tranh vẽ mẫu hậu đang cười, lúc mẫu hậu cười thật sự rất đẹp, nụ cười ấm áp rạng rỡ như nắng mùa xuân.
” Dật nhi, con có nhớ chút gì về mãu thân không?” Lôi Thừa Vũ đột nhiên hỏi.
Lôi Dật buồn bã đáp lại ” Con thực sự không còn nhớ nữa.”
” Không thể trách được.” Lôi Thừa Vũ thở dài, đoạn lấy ra một h