
muốn kẻ quái dị này! Lại nghĩ đến trên người mình sẽ có mùi vị của kẻ quái dị này, Công Tôn Trường Khanh liền muốn nhanh chóng chạy đi tắm rửa, nhất định phải tắm cho sạch sẽ mới được.
Lạc Tuyết một hồi chậm chạp trở lại, trong lòng nàng ôm thật chặt một cái hộp gỗ tử đàn, giống như cái hộp kia là thứ đồ quan trọng nhất đời nàng vậy.
Mở hộp ra, Đường Thanh cẩn thận kiểm tra đồ bên trong, ngoại trừ năm căn khế ước mua bán nhà, cửa hàng ở phố Lưu Vân phồn hoa nhất kinh thành ra, còn có một chút trang sức châu báu quý giá, vừa thấy chính là giá trị xa xỉ, chỉ riêng một viên trân châu to như trứng gà, đã là bảo bối hiếm có trên thế gian.
Trong trí nhớ, phụ thân của người này, đại tướng quân của Thương Nguyệt quốc Hạng Trị Chung đối với nữ nhi này vẫn hết mực yêu thương, từ của hồi môn năm căn cửa hàng cùng những bảo bối này liền có thể nhìn ra. Nếu Hạng Trì Chung đóng ở biên phòng biết được nữ nhi ruột thịt của mình đã hương tiêu ngọc vẫn, không biết trong lòng ông ta sẽ có cảm tưởng như thế nào.
“Lạc Tuyết, chúng ta đi thôi!” Đường Thanh khóa hộp lại, kéo Lạc Tuyết xoay người rời đi, nàng một khắc cũng không muốn đứng ở nơi dơ bẩn này nữa. Bị vứt bỏ thì sao? Nàng đã không phải Hạng Quân Vãn lúc đầu, lại càng không để ý những thứ thanh danh hư vô này nọ kia!
Không đợi Đường Thanh bước đi, Công Tôn Trường Khanh đột nhiên lạnh lùng mở miệng ngăn cản nàng, “Đợi chút!”
“Không biết Vương gia có gì chỉ giáo?” Nghe thấy thanh âm, Đường Thanh xoay người, Công Tôn Trường Khanh chắc không phải đổi ý chứ? Nam nhân này trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, lời nói không hề đáng tin cậy, nếu hắn dám ngăn cản, nàng dù cho liều mạng đến cá chết lưới rách cũng muốn làm cho hắn đẹp mặt!
“Trâm cài ngọc châu trên đầu, y phục trên người ngươi đều là đồ của Yến vương phủ ta, nếu ngươi đã bị hưu, đã không phải là người của Yến vương phủ ta nữa. Ngươi muốn đi cũng được, đem những thứ này để lại!”
Lời của Công Tôn Trường Khanh vừa nói ra, Đường Thanh rõ ràng cảm giác được tâm trạng của những nữ nhân đứng bên cạnh rất tốt. Đặc biệt là Hạng Quân Mỹ, vừa rồi nàng ta còn một bộ dạng hoa lê đẫm mưa, lúc này khóe mắt cư nhiên có ý cười.
Cởi trâm cài ngọc châu cùng y phục? Công Tôn Trường Khanh chẳng lẽ muốn nàng đầu xù lỏa thể đi ra ngoài? Đừng nói thời đại này bảo thủ ra sao, nữ tử quần áo không chỉnh tề đi ra ngoài sẽ bị nước miếng người đời dìm chết, chỉ riêng hiện tại tháng hai trời đông giá rét, tuyết trên mặt đất còn chưa tan ra hết, để nàng cứ như thế đi ra ngoài cho dù không bị lạnh chết, cũng sẽ bệnh nặng một trận.
Công Tôn Trường Khanh, ngươi thật nham hiểm!
Chương 6: Rời Khỏi Yến Vương Phủ
Đối với yêu cầu của Công Tôn Trường Khanh, Thái tử Công Tôn Ký thấy cực kỳ quá đáng, nhưng hắn cũng không tính ra mặt ngăn cản.
Hạng Quân Vãn là chính nữ của đại tướng quân Hạng Trị Chung, lại là nữ nhi thương yêu nhất của ông ta, Công Tôn Trường Khanh náo loạn như vậy, chắc chắn sẽ làm tăng thêm khoảng cách giữa hắn và Hạng Trị Chung. Công Tôn Ký tuy là thái tử, nhưng trước khi chưa ngồi trên ngôi vị, sẽ xảy ra biến đổi gì ai cũng không biết được. Phụ hoàng của hắn Công Tôn Nam trước khi đăng cơ cũng không phải là Thái tử, sau đó không phải là lên làm Hoàng đế sao!
Nhìn thấy Công Tôn Trường Khanh nhục nhã Hạng Quân Vãn như vậy, trong lòng Công Tôn Ký thậm chí có chút hy vọng mâu thuẫn giữa bọn họ có thể tăng thêm vô hạn, cuối cùng dẫn đến mâu thuẫn giữa Yến vương phủ và phủ Tướng quân.
Hạng Trị Chung tính cách ngay thẳng, xưa nay mặt lạnh vô tình, chỉ tình nguyện trung thành với Hoàng đế. Nếu Yến vương cùng Hạng Trị Chung náo loạn trở mặt, ngày sau cho dù Công Tôn Trường Khanh đối với ngôi vị hoàng đế có mưu đồ gì, quân đội đại biểu cho Hạng Trị Chung khẳng định sẽ không đáp ứng, đó cũng là kỳ vọng của Công Tôn Ký.
“Sao, không nỡ? Có phải muốn bổn vương giúp ngươi cởi hay không?” Công Tôn Trường Khanh thấy Hạng Quân Vãn không động đậy, trong lòng rốt cuộc có một loại khoái cảm trả thù được. Theo hắn thấy, Hạng Quân Vãn nhất định sẽ quỳ trước mặt hắn, cầu xin hắn đừng vô tình như vậy. Công Tôn Trường Khanh thậm chí ảo tưởng chính mình sẽ ngay tại lúc Hạng Quân Vãn cầu xin mình sẽ một cước đem nàng đá văng đi, báo lại mối thù hôm nay nàng đã khiến hắn nhục nhã.
Bất quá, mộng tưởng luôn rất đẹp! Công Tôn Trường Khanh không biết, nữ tử trước mắt đã thay đổi linh hồn, không còn là nữ tử yếu đuối mặc hắn đến gây khó dễ nữa.
“Nghe nói Chu Liên quốc lòng muông dạ thú, vẫn thèm muốn sự giàu có của Thương Nguyệt ta, cho nên bệ hạ mới phái phụ thân ta đóng quân ở biên quan, vừa đi chính là năm năm, ngay cả đại hôn của ta cũng không thể kịp trở về. Phụ thân ta vì nước vì dân, cẩn thận, tận trung với cương vị công tác, chỉ là. Nếu hắn biết được ta hôm nay bị Vương gia nhục nhã như vậy, không biết trong lòng sẽ có cảm tưởng như thế nào.”
Giọng nói của Đường Thanh ngay tại mùa đông này đặc biệt lạnh lùng, nàng đưa tay cởi xuống áo ngoài, chậm rãi vứt trên mặt đất, trên mặt mỉm cười giống như một chút cũng không để ý những thứ này vậy.