
h động sỗ sàng của bạn tôi – Quốc Anh vội giải thích.
- Không sao, không nên trách người say. Anh ta chắc yêu bạn gái lắm nhỉ. Anh hãy chăm sóc anh ấy thật tốt. tạm biệt – Cô gái nhẹ nhàng nói, gương mặt bị ánh đèn đường mờ nhạt che lấp nhưng nụ cười lại tiếp tục nở trên đôi môi mọng đó khiến Quốc Anh ngây người thêm lát nữa nhìn cô gái quay lưng bỏ đi.
- Về thôi – Quốc Anh dìu Tần Phong giục, cậu vẫn luyến tiếc nhìn theo cho đến khi cô gái mất dạng.
Hải Quỳnh đi được một đoạn thì quay lại nhìn hai người họ có chút ló lắng. Cô khẽ cười nói:
- Thật trùng hợp, bạn gái anh ta cũng tên Hải Quỳnh.
Quốc Anh hì hục dìu Tần Phong vào thang máy bấm số tần, trong khi chờ đợi anh đưa tay mò vào túi quần của Tần Phong tìm chìa khóa, khi mò thấy anh khẽ thở phào. Cũng may tìm ra nếu không chẳng phải anh uổng công lôi Tần Phong từ bãi xe lên đây hay sao.
Vô tới phòng ngủ. Quốc Anh quăng mạnh cái xác nặng như chì kia xuống giường thở phào mệt mỏi. Anh kéo cái cà vạt ra khỏi cổ cho dễ thở nhìn lại bộ dạng nhếch nhác của Tần Phong khẽ cười. Một Tần Phong lịch lãm, áo quần lúc nào cũng phẳng phiu không có lấy một vết tì, vậy mà bây giờ bộ dạng trông thật thảm thương, quần áo nhăng nhúm đến thảm hại. Chưa bao giờ cậu thấy Tần Phong uống đến say mèm như hôm nay, thật kì lạ.
Vốn dĩ định bỏ mặc cái tên Tần Phong đáng ghét này mà trở về nhà. Nhưng Quốc Anh lại phát hiện trên bàn có mấy tấm hình của Tần Phong và một cô gái, Quốc Anh nheo mắt nhìn, cô gái trong ảnh nhìn hơi giống cô gái lúc nãy. Nhưng anh không chắc, bởi vì không nhìn rõ được gương mặt cô gái. Nhưng rồi Quốc Anh tự nhủ :”Chắc là không phải cô ấy,nếu không cô ấy chẳng hỏi như thế”
Rồi Quốc Bình nhìn tấm lịch trên bàn được khoanh tròn ngày hôm nay. Trên lịch có ghi một hàng chữ nhỏ:” Ngày em rời xa anh”. Anh quay người lại nhìn tần Phong khẽ thở dài:
- Hèn chi hôm nay cậu uống say đến vậy. Thôi được vì chúng ta là bạn tốt của nhau, tiễn phật tiễn tới tây thiên. Mình đành giúp cậu thay đồ cho thoải mái.
Chẳng ngờ khi cậu vừa bước đến bên cạnh Tần Phong thì bị Tần Phong ói lên người hết cả.
.....................
“Anh là ai?”
Vẫn là cái dáng cao gầy đầy cao ngạo đó. Vẫn nụ cười đó, vẫn bàn tay đưa ra đó. Nhưng tại sao lại lẫn vào trong bóng tối một hình bóng mờ ảo đến kì lạ.
Khi anh tiến tới trước mặt cô, ánh sáng từ nơi cô tỏa đến bắt đầu phủ lên anh. Nhưng ánh sáng đó chỉ có thể chiếu được nữa gương mặt anh, để hiện ra làn môi mỏng đầy gợi cảm khóe miệng cong cong nở nụ cười thật quyến rũ. Nụ cười rất đẹp, nó tỏa sáng lấp lánh, hơn cả ánh sáng đang tỏa ra từ cô. Anh chìa một bàn tay đến trước mặt cô, thật chậm, thật dịu dàng. Những ngón tay thon dài với nước da trắng mang lại cảm giác bình yên mà cô chưa từng có.
Trái tim cô run nhẹ, hơi thở trở nên rối loạn, cô ngơ ngác nhìn anh, anh vẫn giữ nụ cười ấm áp của mình, tay vẫn đưa về phía cô. Cô khẽ run rồi nhẹ nhàng đặt bàn tay mình vào bàn tay anh, cảm thấy bóng tối xung quanh vốn lạnh lẽo bỗng trở nên ấm áp. Ấm áp vì có anh bên cạnh.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay nắm lấy tay cô siết mạnh, làm cô thấy đau, giọng anh vang lên đầy tức giận, đầy trách móc:
- Sao em lại quên anh.
Cô ngỡ ngàng nhìn anh. Cô đã quên anh ư? Tại sao lại như thế? Tại sao em lại quên anh?
Rồi cảm giác ấm áp bỗng biến mất, bàn tay ấm áp của anh rời tay cô. Nữa gương mặt được chiếu sáng của anh bỉ chìm vào bóng tối, chỉ để lại một đôi mắt sáng. Chầm chầm, anh quay lưng lại tiến vào vùng tối tăm rồi biến mất khiến cô hốt hoảng kêu lên:” Anh đừng đi”
Nhưng anh đã mất hút vào trong bóng tối rồi để lại cô với nỗi cô đơn buồn bã, sự hút hẫng, bàn tay vẫn đặt giữa không khí, cảm giác bàn tay lạnh toát. Cô muốn chạy đến ôm chặt lấy anh, kéo anh trở lại nhưng đôi chân không chịu nghe lời, nó cứ bất động ở đó nhìn anh biến mất. Cô bật khóc nức nở.
- Reng …………..
Hải Quỳnh giật mình thức dậy, cảm thấy khóe mi mình ướt ướt, cô bỗng thở dài. Đã bao lâu rồi cô không mơ thấy giấc mơ này, vì sao bây giờ lại mơ thấy.
Chuông điện thọai lại reo lên, cô mĩm cười biếc chắc rằng ai đang gọi cho cô nên không vội bóc máy. Nhưng tiếng chuông cứ kêu hoài như thử thách lòng kiên nhẫn của người gọi, cô mới từ từ bóc máy, bên kia là một giọng nói dịu dàng:
- Em đã dậy chưa?
- Ừ hm, em mới dậy – Cô khẽ trả lời đưa tay dụi dụi mắt như thể chứng minh cho người bên kia thấy nhưng nào có thể thấy được.
- Được rồi cô bé lười, em mau dậy đi. Nếu không lại trễ thì đừng có kiếm anh mà khóc đó nha – Đầu dây bên kia phá lên cười.
- Xíiiiiiiiii, ai thèm khóc với anh – Cô bĩu môi nói, người đầu dây bên kia tưởng tưởng ra bộ dạng đáng yêu của cô mà cười thầm.
- Cốc…cốc… Hải Quỳnh em dậy chưa ? – Giọng anh hai Hiểu Huy vang lên ở phía sau cánh cửa phòng cô.
- Không nói với anh nữa, anh hai gọi rồi – Cô vội vàng từ biệt người bên kia.
- Ừ, em mau đi đi. Yêu em – Bên kia khẽ nói rồi cúp điện thoại để lại Hải Quỳnh với gương mặt đỏ bừng ngồi bần thần trên giường với cảm giác hạnh phúc. Lát sau khi nghe tiếng anh Hiểu Huy lần nữa cô mới tung mền ra chạy đi mở cửa