
àn tay nhưng Hải Quỳnh vẫn chẳng cảm nhận được sự ấm áp mà cô thường thấy ở những đôi trai gái yêu nhau. Ngay cả nụ hôn cũng không làm cô thấy ngân lên những cảm xúc chân thật.
Khi cô nói lên suy nghĩ của mình với bốn đứa bạn thân , sắc mặt cả bốn ngườ họ rất kì lạ, nhưng ngay sau đó họ trấn an cô ngay:
– Có gì lạ đâu, khoảng thời gian hai người bên nhau hạnh phúc thì bị bà quên mất tiêu rồi cho nên mới có cảm giác xa lạ như vậy. Cứ để thêm một thời gian nữa là sẽ quen thôi – Phương Hồng lấy kinghnghiệm của người hiểu biết ra nói.
– Phải đó, mày cứ nghi ngờ rồi nghĩ ngợi lung tung, anh Vũ biết được thì tội nghiệp anh ấy lắm – Lê Phương cũng gõ đầu cô mắng.
Nhưng Hải Quỳnh vẫn cứ có cảm giác các bạn đang giấu cô chuyện gì đó, cô quay sang Minh Trang hỏi:
– Trang, bà ít khi nói dối nhóm mình, bà nói đi.
– Tao ít khi nói dối chứ không có nghĩ là không nói dối. Nếu lời nói dối vô hại và không làm cho bị nói dối tổn thương ít thôi thì mình sẽ nói dối. Nhưng nói thật là mình cùng ý kiến với mấy đứa kia – Minh trang nói như đùa như không.
Vậy là Hải Quỳnh cứ mơ mơ hồ hồ bên cạnh Khánh Vũ cũng chọn vẹn 3 năm trời. Nhiều lúc Khánh Vũ làm cô rất cảm động trước tấm chân tình của anh. Nhưng những giấc mơ và hình ảnh người con trai không rõ ràng đó cứ ám ảnh cô. Hải Quỳnh lại không dám kể cho anh Hiểu Huy và ba mình biết vì sợ họ lo lắng. Họ đã đủ đau lòng trước tai nạn của cô. Cũng không dám kể cho mấy đứa bạn nghe sợ chúng mắng cô là mắc bệnh hoang tưởng.
Càng nghĩ, hải Quỳnh càng cảm thấy thấp thổm không yên. Chiếc nhẫn đeo ở đầu ngón tay cứ như vòng kim cô của bồ tát kiềm giữ tôn ngộ không. Chiếc nhẫn đang đè chặt trái tim cô đến không thở nổi.
Trăn trở mãi, cuối cùng Hải Quỳnh quyết định nắm chặt lấy thứ trước mắt mình. Bởi vì như người ta nói:” Con người không bao giờ trân trọng thứ trước mắt mình, đến khi mất rồi họ mới thấy nó quan trọng”. Cô không muốn đánh mất tình cảm tốt đẹp với Khánh Vũ, càng không muốn phụ lòng anh.
Nghĩ vậy, Hải Quỳnh thấy nhẹ nhàng hơn, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, kết quả của việc thức đêm là dậy muộn, nên Hải Quỳnh được anh trai chở đi làm. Sau khi nghe mấy lời căn dặn của anh Hiểu Huy, Hải Quỳnh hối hả chạy vào bên trong. Vừa bước vào thì gặp mặt ngay tổng giám đốc của mình ở thang máy, cô giật nãy mình. Sợ hãi cúi đầu chào tổng giám đốc, lòng thầm tha:” Lần này chết chắc”. Tần Phong lãnh đạm không đáp, cũng không hề liếc nhìn cô lấy một lần.
Tim Hải Quỳnh nhảy thình thịch theo từng khoảnh khắc chờ đợi những con số đang liên tục nhảy ở thang máy. Cô sợ đi trễ sẽ phải nhìn sắc mặt của tổ trưởng. Nào ngờ lại gặp ngay tổng giám đốc mới chết chứ. Cô cắn chặt răng liếc nhìn Tần Phong. Trong mắt cô, cái anh chàng tổng giám đốc này có chút gì đó kì quái. Mà dường như thái độ đối với cô cũng rất kì lạ.
Liếc nhìn Tần Phong một cái, anh mặt bộ vest màu xám, đi kèm với áo sơ mi màu đen toát lên một sự lạnh lùng khó tả, nhưng lại vô cùng đẹp trai. Tay anh xách một chiếc cặp màu đen, tay kia lại bỏ vào túi quần, dáng người phong độ tuyệt hảo khiến con gái gặp phải đỏ mặt. Đúng là làm sếp lớn sướng th65t, đến trễ vẫn ung dung tự tại như thế. Hổng biết sao, Hải Quỳnh thấy tim mình đập kì lạ, cứ ngơ ngẩn nhìn dáng vẻ của Tần Phong.
Ding…….Tiếng thang máy, Hải Quỳnh mừng rỡ chỉ muốn chạy ngay vô bấm nút đóng cửa lại. Nhưng cô bỗng khựng lại nhận ra một điều mà nãy giờ bị hút hồn nên quên mất là Tần Phong đang ở trước mặt mình. Vấn đề là sao lại ở trước mặt cô. Chẳng phải tổng giám đốc thường đi thang máy dành cho Vip sao.
Chưa suy nghĩ xong, Hải Quỳnh thấy Tần Phong ung dung bước vào trong thang máy. Cô ngớ người nhìn theo bóng dáng Tần Phong đang từ từ quay mặt lại nhưng chẳng nhìn cô, cứ như trong mắt anh ta cô không tồn tại. Mà càng nhìn trực diện thì càng thấy anh ta quá ư đẹp trai, Hải Quỳnh thầm mắng bản thân đã bị lây nhiễm cái tật mê trai đẹp của Lê Phương rồi. Hải Quỳnh thầm thở dài đành chờ lượt sau vậy.
Nhưng khi cánh cửa thang máy vừa khép lại trước mặt Hải Quỳnh thì nó lại mở ra lần nữa. Người bên trong vẫn tư thế ung dung, nhưng một tay vẫn giữ chặt nút mở cửa, sắc mặt lạnh lùng không biểu cảm. Hải Quỳnh há hốc miệng ngạc nhiên, là ý gì vậy chứ. Cô phân vân lưỡng lự vô cùng, không biết có nên vào hay không nữa.
Lần lựa mãi, mà hình như người bên trong không có vẻ gì là hối thúc, cuối cùng HảiQuỳnh liều mạng bước vào bên trong. Đầu cuối xuống, không dám ngẩng lên, đi một mạch ra sau lưng Tần Phong mà đứng.
Tần Phong thấy người bên ngoài đã chịu bước vào bên trong thì đưa tay bấm nút đóng cửa và bấm số tầng đi lên. Sau đó anh cảm thấy sau lưng mình nong nóng, ai đó đang thở mạnh sau lưng anh. Nhưng hơi thở đứt đoạn giống như bị kìm nén lại khiến anh thấy buồng cười.
Nhưng nhớ lại lúc nãy bắt gặp lại cái gã đàn ông đáng ghét đó đang đứng cùng cô thân mật thì khiến cậu giận run lên. Bao nhiêu năm rồi, hai người họ vẫn bên nhau âu yếm như thế. Nhưng mà tại sao cô vẫn nhận lời cầu hôn với Khánh Vũ. Vẫn tiếp tục chơi trò một chân đạp hai thuyền sao. Nghĩ tới đây