XtGem Forum catalog
Đôi mắt của hầu gái

Đôi mắt của hầu gái

Tác giả: Chanhee

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321965

Bình chọn: 8.00/10/196 lượt.

ấy tấm ga giường khiến nó nhăn nhúm, nhàu nát.- Ai…có ai không…cứu mẹ cháu với…có ai không? Làm ơn cứu mẹ cháu…

Cậu khóc như một đứa trẻ trong giấc mơ, tiếng khóc càng ngày càng lớn hơn.

An Ninh ngồi xuống cạnh giường, cô vỗ nhẹ lên lưng cậu. Bất giác, cậu nắm chặt lấy tay cô, cậu vẫn tiếp tục khóc.

– Mẹ ơi, mẹ mở mắt ra đi, con sẽ gọi người tới mà…Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ rơi con…

Càng lúc cậu càng siết chặt tay An Ninh hơn. Chắc hẳn cậu đã rất nhớ mẹ. Ai cũng vậy thôi, An Ninh cũng thế, cô rất nhớ gia đình nhỏ nghèo khó của cô. Nhớ lúc cùng cha đi làm thuê, nhớ lúc cùng đứa em chăm sóc ẹ…nhớ cả bữa cơm chẳng có gì no bụng của cả nhà…Đã có lúc cô muốn trốn khỏi đây để trở về bên bàn tay gầy guộc của cha. Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ, giống như cậu út lúc này, tất cả chỉ là suy nghĩ, cậu không thể nói ra sau những gì bà chủ đã dành cho cậu, cậu không thể làm bà buồn mà chỉ biết giữ nó trong lòng, nỗi nhớ da diết cứ vò xé tâm can ùa về hàng đêm…

Cậu chợt mở mắt bật dậy…Cậu gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má khi nhìn thấy An Ninh.

– Sao cô lại ở đây?

– Cậu không sao chứ?

Cậu út thở hắt ra, gương mặt mệt mỏi của cậu đủ để nói lên tất cả.

An Ninh lấy cho cậu cốc nước mát để giúp cậu bình tĩnh hơn.

– Cậu…cậu vừa gặp ác mộng phải không?

Cậu út khẽ gật đầu.

– Cậu mơ thấy gì vậy? Trông vẻ mặt cậu rất sợ hãi…Có phải…cậu lại mơ về mẹ không?

– Liên quan gì tới cô chứ? – Cậu nói rồi bỏ vào phòng tắm.

An Ninh biết cậu vẫn còn giận mình chuyện bữa trước nên cũng không dám hỏi thêm, cô lẳng lặng dọn dẹp căn phòng rồi đi khỏi.

Chương 05: Tôi cầu xin cậu, cậu út!

Chương 5: Tôi cầu xin cậu, cậu út!

– An Ninh, quản gia có việc muốn gặp cô.

An Ninh nhận lệnh liền tới ngay phòng quản gia, bà đang ngồi bên mép giường, trên tay là một lá thư đã nhàu nát.

– An Ninh, con lại đây.

An Ninh ngồi xuống, cô đoán chắc có chuyện chẳng lành, vẻ mặt của quản gia càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

– Hãy bình tĩnh nghe ta nói nhé!

An Ninh hết sức bình tĩnh khi thấy bà quản gia cầm tay cô.

– Mẹ con…mẹ con đã qua đời sáng nay.

– Bà nói gì ạ? Mẹ con, mẹ con làm sao?

– Suốt những năm con ở đây, ta đã cho người hàng tháng tới giúp gia đình con, đưa mẹ con vào viện, mong sẽ duy trì được sự sống. Nhưng…

Nước mắt An Ninh bắt đầu rơi xuống, người mẹ hàng đêm vẫn về trong giấc mơ của cô giờ đã không còn. Nỗi nhớ mong mỏi được gặp bà, được nhìn thấy, đặt bàn tay mình lên bàn tay bại liệt khô khao của bà giờ đã không còn. Cô nhận lấy lá thư từ tay quản gia, lá thư viết vội bị nhòe đi vì nước mắt…Từng dòng chữ đơn giản của người cha ít học càng làm cô thấy đau đớn hơn.

“An Ninh của cha!

Con có khỏe không? Hãy tha thứ cho người cha tội lỗi này nhé, cha xin lỗi vì đã sinh ra con trong một gia đình nghèo như thế, cha xin lỗi vì chưa thể làm gì cho con. Cha ít học, cha không có tiền, cha không thể cho con cuộc sống tốt đẹp. Cha xin lỗi con vì điều đó. Nhưng cha yêu con bằng cả tấm lòng mình, cha không thể đem lại cho con hạnh phúc như những người cha khác. Nhưng con hãy biết rằng cha luôn yêu con bằng cả trái tim mình. Nếu được sinh ra một lần nữa, cha hứa là sẽ không để con phải khổ như vậy. Chúc mừng sinh nhật con gái của cha, cha yêu con rất nhiều.”

Lá thư khép lại bằng dòng nước mắt tuôn rơi của An Ninh. Trong phong bì là một chiếc lắc tay xinh xắn.

– Lá thư đươc chuyển đến đây năm ngoái, vào đúng sinh nhật của con.

– Vậy sao người không đưa nó cho con?

– Vì quy định là quy định.

– Sao người lại làm như thế? Người có biết là con đã nhớ cha mẹ con thế nào không? Từ giờ con không thể nhìn thấy mẹ con nữa rồi…người biết không?

– Ta biết, nhưng con thử nghĩ xem nếu ta đưa nó cho con một năm về trước, liệu con sẽ bỏ trốn hay tiếp tục ở lại đây?

An Ninh quỳ xuống trước mặt bà quản gia.

– Con xin người, xin người hãy cho con về thăm nhà…

– Không được, cố gắng đợi đi, khi con đủ mười tám tuổi con sẽ được về thăm nhà.

– Con xin người, dù chỉ được gặp vài phút, vài giây hay đứng từ xa nhìn thôi cũng được…Con cầu xin người.

Bà quản gia ôm An Ninh vào lòng, cô là cô bé bà yêu thương nhất. Không bao giờ cô bé che giấu được cảm xúc của mình, mọi thứ đều được thể hiện qua đôi mắt tuyệt đẹp ấy…

– Ngoan nào An Ninh, ta cũng rất muốn cho con về, sở dĩ ta nói cho con để con nhớ được ngày giỗ của mẹ, con hãy cố gắng, chỉ hai tháng nữa là tới sinh nhật mười tám tuổi của con, đến lúc ấy, ta sẽ đưa con về gặp họ được không?

Cô lắc đầu, dụi vào lòng quản gia khóc nức nở. Còn gì đau đớn hơn khi không được về dự đám tang mẹ. Còn gì đau đớn hơn khi không được ở bên gia đình lúc mẹ mất…Tất cả như mờ dần đi, cô buông tay quản gia ra rồi vụt chạy…

Cộc…cộc…cộc…

– Vào đi…

An Ninh đẩy cửa bước vào phòng cậu út. Cậu đang ngồi trên ghế. Cô đến bên cạnh cậu rồi quỳ xuống.

– Tôi xin cậu, cậu út…Tôi biết tôi đã khiến cậu thất vọng, tôi xin lỗi, tôi ngàn lần, vạn lần xin lỗi cậu. Tôi xin cậu hãy giúp tôi, giờ chỉ có cậu mới có thể giúp tôi…

– Có chuyện gì vậy An Ninh, đừng khóc nữa…– Cậu út hoảng hốt.

– Tôi cần về nhà, tôi cần về nhà…Tôi xi