
, đường phố cũng vắng tanh… chắc chẳng còn ai băng qua đường… Hạ Du băng qua đường bất chấp đèn đang đỏ… rồi…
KÉT…
Phải thắng gấp nên chiếc xe quay mòng một đoạn trên đường… Người lái xe vì tránh Hạ Du mà bị ngã xoay một vòng dài ra đường…
Hạ Du hoảng hốt tiến lại gần phía người lái xe…
– Anh gì ơi… anh có sao không??? Tôi xin lỗi, tôi thật sự rất xin lỗi…
Người lái xe bỏ mũ bảo hiểm ra, là một thanh niên trẻ, gương mặt hài hòa và đôi mắt rất đẹp.
– Chị đi kiểu gì vậy? Thật là…
Chàng thanh niên cố gắng đứng dậy nhưng vết thương đang chảy máu không cho phép cậu ta tiếp tục lái môtô nữa.- Chân cậu chảy máu rồi kìa… mau mau tới bệnh viện đi.- Đến bệnh viện làm gì… về nhà băng lại là được.
– Tôi sẽ trả viện phí mà, cậu vào bệnh viện đi, tôi xin cậu đấy.- Chị giàu lắm hả? Thôi khỏi, tôi gọi bạn tới đón là được.
Cậu trai quay nhìn quanh và phát hiện chiếc điện thoại đang nằm chỏng chơ trên đường, văng đi mỗi nơi một bộ phận.
– Cậu lấy điện thoại của tôi mà gọi, tôi sẽ đền cậu một cái khác.
– Có lẽ chị phải đưa tôi về nhà rồi, toàn bộ số điện thoại tôi đều lưu trong máy, sim đó là sim rác.- Vậy để tôi gọi taxi.- Cho tôi xin đi, máu ở chân tôi vẫn chưa ngừng chảy đâu, đợi một chiếc taxi giờ này phải mất bao lâu chứ.
– Vậy thì phải làm sao? – Hạ Du hốt hoảng.- Chị biết đi xe máy không?
– Biết.
– Còn xe phân khối lớn thì sao?
– Tôi chưa thử bao giờ…- Vậy thì hôm nay chị sẽ được thử đấy.Hạ Du nhìn chiếc xe cồng kềnh nằm trên đường, một cô gái như Hạ Du có mơ cũng chẳng bao giờ dám mơ mình trèo lên chiếc xe ngổ ngáo đó chứ chẳng nói là lái nó.
– Không được đâu… tôi không thể.
– Sao chứ? Tiểu thư sợ gì sao?- Tôi… tôi chưa lái bao giờ, chỉ sợ gây tai nạn thôi…
– Yên tâm đi, chiều cao khoảng 1m65 là có thể lái được rồi… Tôi chắc là chị phải cao hơn.
– Nhưng tôi mặc như thế này…
– Cô quyết định nhanh lên, tôi không còn nhiều máu đâu.
Hạ Du bất giác cuống cuồng dựng chiếc xe máy dậy, vì chiếc xe quá nặng khiến cô cứ lóng ngóng không sao dựng được nó lên, anh bạn trẻ cũng lọ mọ đứng dậy giúp Hạ Du một tay rồi vòng ra sau xe, cậu không quên đội chiếc nón bảo hiểm lên đầu cho Hạ Du.
Chiếc xe loạng choạng rồi cuối cùng cũng chuyển bánh… lần đầu tiên Hạ Du cưỡi trên chiếc xe phân khối lớn… cảm giác thật lạ, cô cứ rồ ga rồi lại rồ ga, chiếc xe phóng nhanh hơn cô tưởng, cảm giác như mọi u buồn, mọi sầu muộn chạy hết khỏi đầu óc, theo gió hòa tan vào không trung.
– Chị đi chậm thôi, nhanh quá…
– Thích thật, tôi không ngờ lại thích như vậy…
– Đi từ từ thôi… xin chị đấy… đi từ từ thôi… con gái gì mà phóng nhanh như thế…
– Tôi thích chiếc xe này… – Hạ Du hét to như một kẻ điên trên đường… và cứ thế, mọi bực bội, khó chịu trong lòng dần dần tan biến, thay vào đó là cảm giác lâng lâng khó tả.
Chương 21: Hạ Du và Dương.
Chương 21: Hạ Du và Dương.
Hạ Du dừng xe ở một ngõ nhỏ, căn nhà cũ nằm sát về một góc.- Nhà của cậu ở đây hả?
– Chỉ là nhà thuê thôi, tôi không sống ở đây.
– Cho tôi số tài khoản đi, mai tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho cậu.
– Thôi, khỏi cần, dù sao hôm nay chị cũng đã lai tôi về, hơn nữa, xem ra hôm nay chị có tâm trạng không tốt nên tôi sẽ không đòi bồi thường đâu.
Lâu rồi không có ai để ý đến tâm trạng của Hạ Du, từ khi quen Thiên Bảo, mọi thứ xung quanh cô đều bị hút vào vòng xoáy dành cho cậu, tâm trạng và nét mặt của cậu dường như chính là tâm trạng của cô. Chính bản thân cô cũng đã quên đi bản thân từ lúc nào. Giờ đây, một cậu nhóc lại khiến cho cô cảm thấy bản thân mình quan trọng và cần được quan tâm.
– Cậu tên gì thế?
– Tại sao chị lại muốn biết tên tôi?
– Tôi không muốn nợ ai cái gì cả, tôi là Hạ Du. – Hạ Du đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay nạn nhân của mình.
– Gọi tôi là Dương. – Cậu đưa tay ra nắm nhẹ lấy tay Hạ Du.- Đó không phải là tên thật của cậu.
– Tại sao tôi lại phải dùng tên thật? Con gái thật giống nhau, đều hỏi câu y chang nhau.
– Ngày mai tôi sẽ lại tới.
– Làm gì? Tôi đã nói là không cần bồi thường rồi mà.
– Tôi sẽ mang cho cậu chút đồ ăn coi như bồi thường, nếu không làm như vậy tôi sẽ không yên tâm.
Dương gật gù tỏ vẻ ưng thuận, cậu lặng lẽ đi vào nhà rồi đóng cổng lại.
Tâm trạng của Hạ Du đã khá hơn, cô nhìn chiếc xe máy dựng trong sân rồi bước từng bước ra khỏi con ngõ hẻm để trở về với cuộc sống xa hoa nghẹt thở.
– Con về rồi thưa bố mẹ.
Hạ Du đứng trước mặt bố mẹ, hai người đưa ánh mắt lo lắng và dò xét về phía cô.
– Con đã đi đâu mà giờ này mới về?
– Con từ bệnh viện về rồi tiện thể đi dạo một lát.
– Mọi chuyện là sao? Sao Thiên Bảo nó lại bế cô gái đó đi? Hai đứa cãi nhau à… hay Thiên Bảo nó bắt cá hai tay?
– Không, là vì con không thích anh ấy nữa, anh ấy chỉ làm vậy để con tức thôi. – Hạ Du cố kìm nén cảm xúc.- Tại sao con lại vậy hả? Rõ ràng con muốn bố mẹ tác hợp cho hai đứa, lại còn tuyên bố với bàn dân thiên hạ rồi.
– Nhưng giờ thì con không muốn nữa… chỉ thế thôi. – Nói rồi Hạ Du chạy thẳng lên lầu, cô chẳng còn tâm trạng nào để giải thích với bố mẹ về chuyện đó. Cô biết rằng mình đã sai và tự mình phải giải quyết nó, nhưng chỉ tối n