Đời sinh viên khổ nạn

Đời sinh viên khổ nạn

Tác giả: Stein

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323444

Bình chọn: 9.5.00/10/344 lượt.

mới yên tâm rời đi, mình nghĩ lúc đó Giả Họa đang đứng ở cửa sổ có nhìn thấy mình. Rồi sau đó, khi cậu thổ lộ trước mặt Viên Duyệt, mình tình cờ có mặt ở bên ngoài phòng phát thanh, vẻ mặt cô đơn của cậu lúc đó thật sự khiến mình muốn ôm cậu vào lòng.” Ngô Ngọc ngại ngùng gãi gãi đầu, “Vưu Dung, chúng ta thử làm người yêu đi.”

Tôi tròn mắt nhìn dáng vẻ chân thành của Ngô Ngọc, bối rối nói : “Xin lỗi, mình đã có người thương rồi.” Vừa nghĩ đến Vũ Đạo, ánh mắt tôi liền ảm đạm. Ngô Ngọc nhìn tôi, hỏi thẳng : “Không phải chuyện giữa cậu và anh ta là không thể thành sao ?”

Tôi giật mình nhìn Ngô Ngọc, lẽ nào cậu ấy cũng biết ? Chúng tôi im lặng thật lâu, cuối cùng tôi cắn môi, lớn tiếng khẳng định : “Nhưng tình cảm của mình không thay đổi ! Bảo mình đừng yêu anh ấy, mình không làm được !” Nói xong, tôi liền bỏ chạy, mặc cho Ngô Ngọc đứng đó một mình.

Suy đi nghĩ lại, để tránh bị Tiểu Dư tra hỏi, tôi quyết định đi thẳng về nhà. Tin tức của bác sĩ Võ cực kỳ nhạy, tôi vừa về đến liền bị anh túm lại hỏi chuyện hẹn hò của tôi. Nhìn cánh cửa phòng Vũ Đạo đóng chặt, trong lòng tôi bồi hồi không yên, đành uể oải đi về phòng mình. Đêm đó, bầu trời không trăng, cũng chẳng có sao.

Chương 61: Đào Hoa Tới Tấp

Buổi sáng thứ bảy, nghe có người gọi tên mình ở dưới lầu, tôi không khỏi lấy làm lạ, rốt cuộc là ai đến tìm tôi vậy ? Vừa thò đầu ra nhìn, tôi đã bị dọa cho chết khiếp ! Là Chu Lăng ở Đại học Nam Kinh ! Tội vội vàng chạy xuống lầu, hốt hoảng hỏi thăm : “Sao anh lại tới đây ?”

“Anh và giáo sư đến đây tham dự hội nghị, thuận tiện ghé thăm em. Không phải em nói em là sinh viên khoa Vật lý của Nam Khai sao, anh đến khoa Vật lý hỏi thăm, sau đó đến ký túc xá tìm em, bạn cùng phòng của em nói có lẽ là em về nhà nên cho anh địa chỉ, nhưng lại không cho số nhà.” Chu Lăng vừa nói vừa nở nụ cười rạng rỡ.

Trời ạ, thật đáng sợ, chỉ vì an ủi bạn bè nên mới tìm một anh chàng đẹp trai để làm quen, bây giờ thì gặp họa lớn rồi ! Thì ra người của khoa Vật lý trên toàn thế giới đều không bình thường như nhau, đụng đến bất kỳ người nào của khoa Vật lý đều phải gặp nỗi kinh sợ không gì sánh được! Tôi quay đầu, lén nhìn về phía của sổ nhà mình, thấy bác sĩ Võ đang hưng phấn vẫy tay chào chúng tôi, mà hai bên trái phải của anh ngoại trừ Trương Văn đang chờ xem trò vui còn có Vũ Đạo mặt lạnh, anh lạnh lùng nghiêng đầu liếc nhìn tôi, khiến tôi rùng mình sợ hãi.

Chu Lăng lấy một xấp tài liệu từ trong cặp ra đưa cho tôi, “Đây là tài liệu ôn thi nghiên cứu sinh nhiều năm qua của khoa Vật lý trường anh, có lẽ sẽ giúp em ôn thi tốt hơn.” Tôi ôm xấp tài liệu nặng trịch, ánh mắt đờ đẫn. Là tiến sĩ có khác, người bình thường như tôi không thể nào chống chọi lại được, điều này làm tôi không khỏi nhớ đến câu khẩu hiệu của khoa Lý chúng tôi, “Vật lý làm cho người bình thường biến dạng!” (Với tư chất hiện giờ của cô, sớm muộn gì cô cũng sẽ trở thành tiến sĩ thôi !)

“Lần trước không thể nói chuyện cẩn thận với em, cũng không có cơ hội mời em đi ăn, không biết hôm nay em có thời gian rảnh không ? Nhờ em tìm nhà hàng chuyên nấu những món của Thiên Tân, anh mời em đi ăn !” Chu Lăng đẹp trai, tính tình lại cởi mở, với vẻ bề ngoài cuốn hút như vậy, mỗi khi anh ta có yêu cầu gì thường khiến cho người khác rất khó mở miệng từ chối, vì vậy tôi cũng đành gật đầu nhận lời.

Mang đống tài liệu lên nhà, bác sĩ Võ liền sáp lại gần, “Anh chàng ưu tú đó ở đâu ra thế ? Đến anh còn tự thấy mình không bằng. Lại còn viết thư tình dày như thế này ! Không phải là huyết thư chứ, cho anh xem một chút đi !”

Sao người này luôn ham hố mấy chuyện máu me vậy trời?! Tôi né xa móng vuốt của bác sĩ Võ, “Đang học tiến sĩ năm thứ hai khoa Vật lý của Đại học Nam Kinh, những thứ này … là tài liệu ôn thi nghiên cứu sinh của Đại học Nam Kinh !”

“Vật lý ? Tiến sĩ ? Lại còn rất đẹp trai !” Bác sĩ Võ ôm tôi, cười mập mờ, “Tiểu Dung, em thật lợi hại nha ! Hoa đào nở rộ còn hơn bông cải nữa đấy !” Miệng thì nói những lời khen ngợi, nhưng ánh mắt đen tối lại liếc nhìn Vũ Đạo.

“Anh cả, đừng chọc ghẹo em nữa.” Ôm phiền muộn trong lòng, tôi quay sang nhìn Vũ Đạo.

“Em quyết định thi nghiên cứu sinh ở Đại học Nam Kinh lúc nào vậy ?” Vũ Đạo lạnh nhạt hỏi thăm.

Tôi nghĩ, chỉ với một, hai câu nói không thể nào giải thích rõ chuyện này được, vì vậy chỉ nói ngắn gọn : “Em quyết định lúc đến chơi ở Đại học Nam Kinh.”

Bác sĩ Võ tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa : “Đúng vậy, ở đó có tiến sĩ đẹp trai như thế mà.”

Cứ tiếp tục nói chuyện với bác sĩ Võ chỉ e không khí trong nhà càng nặng nề thêm. Tôi không dám nhìn Vũ Đạo, vội vàng chạy về phòng thay quần áo, xách theo cái túi, quăng lại một câu “Em đi ra ngoài ăn đây” liền chạy ra khỏi nhà.

Lúc đi ăn, tôi xin lỗi Chu Lăng đồng thời kể rõ tình hình thực tế của ngày hôm đó. Chẳng những anh ta không giận, ngược lại còn khen tôi rất dễ thương, lại còn hỏi rằng tôi thực sự thấy anh ta đẹp trai sao? Thấy tôi gật đầu, anh ta kín đáo nở nụ cười.

Ăn cơm cùng Chu Lăng rất vui, có lẽ do cách suy nghĩ của chúng tôi tương đối giống nhau, đều bị vật lý ngấm sâu


XtGem Forum catalog