XtGem Forum catalog
Đơn giản là tình yêu

Đơn giản là tình yêu

Tác giả: Lazzy_cat

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210165

Bình chọn: 9.00/10/1016 lượt.

xoa đôi bốt cao này nhìn thì đẹp mà đi lại đau chân thế.Đức có vẻ để ý thấy cô cứ đang đi tụt lùi lại, liền đứng lại chờ rồi lo lắng hỏi.– Sao thế?– Chân tôi đi cả ngày mũi chân đau quá.Anh nhìn xuống mũi chân cô, rồi lại nhìn xung quanh, bỗng kéo cô đi vào cửa hàng giày phía trước.– Em đi guốc cao vậy lại không đau?– Do anh cứ đi lung tung không chịu về đấy.– Đừng có đổ oan cho người vô tội, trong lúc tìm đường ra thì ghé qua mấy cửa hàng, một công đôi ba việc đấy, chẳng biết quản trị thời gian.Thật ra là anh đang muốn ở gần cô lâu hơn mà cô không hiểu.Anh trách thầm trong lòng, dáo dác tìm một đôi giày bệt nữ ở trên giá.– Đi thử đôi này đi.An nhăn mày, lặng lẽ gật đầu ngồi xuống.Cô bỏ chân ra khỏi bốt cao, các ngón chân được giải phóng như đang rên lên cùng sự đau nhức.Một cái đầu khẽ cúi…một bàn tay khá lạnh….Đức ngồi sát bên cạnh cô, lấy tay nắn bóp bàn chân đang phồng rộp sau đôi tất đen của cô. An rùng mình, rút chân lại nhưng tay anh không để cho cô làm được điều ấy, mặc mọi con mắt đang nhìn về phía họ anh vẫn xoa nắn bàn chân của cô hết sức dịu dàng.– Anh…làm trò gì thế… Mặt cô đỏ bừng, lúng túng cúi mặt xuống không dám nhìn ai.– Hết đau chưa?– Đừng làm thế tôi ngại lắm, người ta đang nhìn.Cô thật không hiểu nổi, người đàn ông này da mặt anh ta dày đến cỡ nào mà có thể đang làm cái hành động này.– Ít nhất một người bạn cũng có thể làm điều này cho em chứ, phải không?Nụ cười nở trên đôi môi khô lạnh, giờ An mới có dịp được nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt của Đức. Khuôn mặt góc cạnh, nước da sáng, ánh mắt yên tĩnh, nếu không nhăn nhó như ngày thường thì có lẽ Đức cũng có một sức hút riêng của mình. Vốn dĩ anh chưa bao giờ là người khiến cô phải chú ý vì vẻ bề ngoài, ngày hôm nay mới thấy rõ được những thứ bình thường nhìn lâu cũng thấy quen mắt. Đặc biệt cô có thể nhìn rõ từng lớp vẩy bong trên đôi môi của Đức, bờ môi khô hanh khiến nụ cười của anh không được ấm áp. Vậy mà chẳng hiểu sao nó lại khiến cô cảm thấy yên lòng, sự nhứt nhối ở các đầu ngón chân cũng theo đôi bàn tay của anh mà tan biến hết.– Chị ơi đây là giày cỡ của chị, chị đi vào thử xem.– Vâng…vâng…An nhanh chóng hẩy hẩy người Đức ra, đỡ lấy đôi giày, xỏ vào chân.– Cảm thấy sao?– Hơi kích. An hơi khó chịu gỡ chân ra.– Em lấy giùm anh một cỡ rộng hơn một chút…Màu này có được không, hay lấy màu khác. Đức quay sang hỏi An, rồi đưa giày cho người bán hàng.– Màu vậy thôi. CHƯƠNG 34: KHI TA KHÔNG CÒN CẢM THẤY CÔ ĐƠN(EDIT) (2)An thả lỏng chân, đung đưa trong không trung, thoải mái ngồi bên cạnh anh chờ đợi đôi giày khác đến. Cô cảm nhận được rằng hành động lúc này của Đức như đang coi cô như mối tình đầu của anh ấy nên mới ân cần như vậy. Nghe câu chuyện của Đức, cô không thể trách được sự lẫn lộn của anh, vì cảm giác coi cô như một người hoàn toàn khác mà không phải là cái bóng của cô gái kia là điều không thể một chốc một lát là có thể thay đổi. Cô để mặc cho tất cả mọi ánh nhìn đang chĩa về mình, cứ yên lặng hưởng thụ cảm giác được quan tâm từ anh, một chút đâu có chết ai, cho anh ấy có một chút thời gian và cho mình một chút thời gian được hưởng thụ sự ân cần quá lâu còn nhận được cũng thú vị..Sau khi chọn được đôi giày ưng ý An đi luôn vào chân, vì là loại giày lười bệt nên đôi chân của cô không còn cảm thấy nhức nữa, mặt mày cũng đỡ nhăn nhó hơn.– Thấy sao còn đau chân nữa không?– Không…đỡ nhiều rồi.– Em đâu thấp đâu sao pải đi giày cao thế, đau chân ko sợ à?– Xì…Anh chẳng hiểu gì cả…– Đúng là tôi thật chẳng hiểu nổi …Đức lắc đầu, chẹp miệng nhìn An đi đôi giày mới, nhẹ cười……………………Hùng trở về nhà sau khi đi chơi cùng Tuấn Anh, hắn không còn tâm trí nào quay trở lại quán nữa liền nhắn tin nhờ Sơn ra thu tiền dùm, rồi tự mình ngồi một góc trong phòng suy nghĩ.Bất giác một nỗi sợ vô hình lấn áp trái tim hắn, khi nhìn vào đôi mắt Dương lúc ở quán hắn lại có cảm giác trái tim mình căng thẳng như sắp vỡ vụn ra từng mảnh. Chuyện cũng đã quá lâu rồi, mỗi người đều có một cuộc sống riêng, tại sao gặp nhau vẫn cứ cảm thấy giữa hai người dây dưa với một mối duyên nợ khó dứt.Cửa lạch cạch mở khóa, Hùng muốn ra xem ai về, nhưng hắn phát hiện ra chân mình mền nhũn từ lâu đành ngồi lại trong chăn không ra ngoài nữa.Tiếng An trò chuyện với ai đó bên ngoài cửa, nghe loáng thoáng cũng đoán ra đó là Đức. Cô nàng cứ chối đây đẩy nhưng giờ thì xem đấy, Hùng thở dài mở nhỏ nhạc đi, chui người vào trong chăn, nhắm mắt lại cố bắt mình phải thư giãn.Một lúc sau hắn chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ không hề nhẹ nhàng như hắn tưởng. Trong bóng tối của cơn mê, những hình ảnh của đêm hôm ấy khi Dương hôn hắn, khi cả đêm họ làm tình, rồi khi hắn quay lưng bước đi để mình anh ở lại…tất cả như một cái hố đen khổng lồ nuốt chửng lấy hắn, quay hắn xoay tròn với những kí ức mơ hồ vụn vỡ.Hùng bật dậy, trời đã tối hẳn, thấy cái khăn trên trán mình đã khô từ bao giờ, còn ngửi thấy mùi thức ăn thơm tho bê