
ình bất lực trước mọi chuyện đang diễn ra ở đây. Lúc này Tùng đang làm gì, không phải anh ta đã nói rằng sẽ cử người đi theo cô sao, anh ta sẽ bảo vệ cô hay sao?An dần trở nên hoang mang với tất cả.Nếu như Tùng để mất dấu cô…Nếu như ko có cách nào thoát được ra khỏi đây….– Anh cho người làm nổ xưởng in của Đức đúng không?– Ha ha nói lại đi, nó chưa bao giờ là xưởng in của thằng đấy cả.Tuấn Anh vụt mạnh cây gậy sắt trong tay vào chân An, cô bật ra tiếng kêu đau đớn đến xé lòng, nhưng khuôn mặt dưng dửng của hắn đáp cho cô một cái nhìn kinh tởm.– Anh cũng cho người gây ra vụ tai nạn đó.– Ha ha ha …– Anh hạnh phúc không?An hỏi, cô chợt thấy sắc mặt của Tuấn Anh dần thay đổi, hắn trở nên điềm tĩnh một cách kì lạ.– Hạnh phúc?– Đúng…anh chưa bao giờ thấy mình hạnh phúc đúng không? Họ còn hạnh phúc hơn anh.Cô hất mắt về những người đứng bên cạnh Tuấn Anh, bọn chúng thoáng chút ngạc nhiên…– Họ không có tiền, họ phải đi làm cái nghề này, nhưng họ có gia đình, họ có bố mẹ, họ có vợ, có con…ít nhất họ cũng có người yêu…dù họ là gì đi nữa những vẫn có người dành tình yêu cho họ…ít nhất là một người. Nhưng còn anh, anh không có ai cả, thứ anh có chỉ là thù hận và những đồng tiền dơ bẩn này thôi. Bố anh! Bố đẻ của anh…ông ta có yêu thương anh ko, hay ông ta chỉ đang lợi dụng anh kê đầu vào chịu tội cho ông ta. CHƯƠNG 67: NÓI CHO EM NGHE ĐI, NHỮNG ĐIỀU BÍ MẬT. (9)– Câm miệng đi, con ch* cái này.Tuấn Anh giơ chân đạp thẳng vào bụng An.– Hự…Cô đau đớn, phun trong miệng những chất nhờn trong suốt xuống sàn nhà.– Anh… nhầm rồi, ông ta không hề yêu thương anh, ko có ông bố nào muốn con mình bước vào con đường này trừ khi ông ấy muốn con mình chết. Anh hỏi họ xem khi họ có con..họ có muốn con họ sống cuộc đời như vậy hay không? Không biết lúc nào thì chết, không biết tương lai đi về đâu, lúc nào cũng chạy trốn, cùng là trả thù…– Tao nói mày câm mồm lại, chúng mày bịt miệng nó lại.– Nhưng …là do họ không có sự lựa chọn nào khác ngoài sống cuộc sống này…Nhưng…anh thì khác, anh vẫn được lựa chọn cơ mà….– Con chó này!Anh đứng dậy đạp liên tiếp lên người cô.Từng bàn chân đạp xuống khiến An thấy như mình chết đi rồi lại sống lại, đau đớn tận xương tủy, nội tạng trong người cô như đang vỡ nát…cô chỉ còn cất lên được tiếng kêu ú ớ trong cô họng.– Giảng đạo cho bố mày à, bố mày đ* cần. Bịt miệng nó lại cho tao.Anh chỉ tay sai một tên đứng sau mình, người này tỏ vẻ trần trừ ái ngại.– Mẹ mày có nhanh lên không, chúng mày tỏ cái vẻ mặt đạo đức giả ấy ra làm chó gì, chúng mày đã hiếp con kia tơi bời thế nào mà giờ còn tỏ ra nhân từ. Đã là cái bọn giang hồ thì đạo đức vứt mẹ hết cho chó gặm đi. Mẹ kiếp.Tuấn Anh vứt cây gậy trên tay xuống đất một cái choang, anh tức tối bỏ ra khỏi phòng.An thoi thóp thở, lúc này cô cảm thấy từng bộ phận cơ thể mình ngoài đau đớn đến tê dại ra thì không nhận biết được gì nữa.Trong cái giờ phút cô tưởng mình sẽ chết ấy, cô nhìn thấy khuôn mặt anh đang mỉn cười. Vẫn là anh chàng trai của 6 năm về trước, bất cần, lạnh nhạt, nhưng khi cười lại rất ân cần. Cô vẫn là cô vẫn cứ nhõng nhẽo nắm tay anh hờn dỗi…Phải chăng trước lúc xuôi tay người ta thường tượng tưởng ra những điều hạnh phúc nhất, để cuộc chia tay sẽ bớt đau khổ.Cô biết mình không hối hận khi đã bước đến nước này.Đau đớn, hạnh phúc, cay đắng rồi ngọt ngào…những hương vị ấy cô đã được nếm đủ rồi, giờ có chết… cô cũng không cảm thấy hối hận.——————-I see your monster. I see your face.Tell me your problem, I’ll chase them all away.I’ll be your light house, and I’ll make you Ok.When I see your monster, I’ll stand there so brave anh chase them all away….. CHƯƠNG 68: GIẢI THOÁT.Chương 68: Giải thoát.Có một điều ai cũng biết trên đời này…kẻ ở lại bao giờ cũng đau khổ hơn người ra đi.Không ai có thể đoán trước được những giây phút kinh hoàng của cuộc đời mình…khi vụ cướp xảy ra, khi tiếng súng đột nhiên nổ, khi lưỡi dao đâm ngập cán…Đúng vậy không ai có thể đoán trước những thứ xảy ra với mình bởi đó đã là lúc chúng ta luận ra được rằng sự hối hận luôn đi kèm cùng 2 chữ muộn màng.Ngay kể cả An, nếu hỏi giờ phút này cô có hối hận không thì chắc chắn câu trả lời là …có!Cô hối hận kể từ khi mở mắt trong căn phòng này với chân tay đều bị trói chặt bằng dây thừng.Cô hối hận khi nhìn thấy em họ của Hoàng nằm bất tỉnh trên giường mà trên người không có một mảnh vải che thân.Cô hối hận khi nghe tiếng chửi rủa của bọn bắt cóc.Cô hối hận khi chính mình đang nằm ở đây, trong đầu cầu xin một phép màu đến giúp mình thoát khỏi nơi này.Đáng lẽ ra cô sẽ mặc kệ mọi chuyện, cô sẽ không đồng ý làm cái việc nguy hiểm này mà chính ra người phải chịu hậu quả là cô gái đang nằm ở kia. Tất cả là do sự ngu ngốc mu muội của cô ta gây ra.Đức quá tốt khi lấy một người con gái bán rẻ lòng tự trọng của mình như vậy, kể cả là vì tiền thì cô ta cũng nên cảm ơn anh ấy vì điều này, bởi một lẽ chẳng người tử tế nào muốn lấy một đứa như vậy.An không thể ngăn những suy ngh