
ên ngực rất sâu, đang chảy máu.
– Đệ nhìn thấy hắn ta sau núi. Bị bất tỉnh hôn mê nên đệ mang hắn về đây. Hình như hắn bị thương nặng lắm!
…..Trước mắt là một khoảng tối đen mờ mịt, Vũ đế tỉnh dậy. Đầu rất đau, thân thể không còn sức lực. Đến khi nhận thức ra mọi thứ, lại nghe bên tai có tiếng người, ý thức cầu sinh mách bảo hắn phải nằm yên, chờ đợi diễn biến thế nào rồi mới tính:
– Đệ thật là….Sao lại mang người lạ về nhà vậy?
Một người bình thường thì khó thể nào bị thương nặng như vậy. Vết thương của hắn ta rất sâu, máu lại chảy nhiều. Cũng may là Thái Mẫn biết được một số loại thảo dược nên tạm thời cầm máu. Tuy vậy, nhà chỉ có hai tỷ đệ, có mặt thêm một người lạ, lại là nam tử- đương nhiên là rất bất tiện rồi.
– Cha đã dạy, thấy người gặp nạn là phải giúp mà.
– Đúng là vậy…Nhưng mà…
– Nhưng mà sao?
Giọng Thái An đã có vẻ trêu đùa. Trong đầu hắn liên tưởng đến gương mặt thoắt đỏ thoắt hồng của tỷ tỷ mình. Lúc nãy phải cởi áo người kia ra thoa thuốc, dáng vẻ ngượng ngùng của Thái Mẫn làm Thái An chợt nghĩ lại tình cảnh của tỷ mình. 17 tuổi, trong làng người ta có người 2,3 mặt con. Tỷ tỷ sống nơi heo hút này, bên cạnh ngoài Phạm ca đã ngoài 30 tuổi, sống bằng nghề buôn tơ, bán vải thì còn ai cho tỷ tỷ có cơ hội gặp mặt và se duyên. Phạm ca lại có thê tử, Phạm mẫu bề ngoài hiền từ song tiếp xúc lâu mới thấy tính cách bà lão này rất cay nghiệt và hà khắc. Thái Mẫn tỷ dù không phải là nghiêng thành nghiêng nước song nhan sắc xinh đẹp, đảm đang, hiền thục, từ lúc cha mẹ qua đời một tay lo lắng cho Thái An, hắn nhất định không để tỷ tỷ thiệt thòi, phải tìm một nơi xứng đáng để gả tỷ tỷ mình, khiến tỷ tỷ được vui trong hạnh phúc.
Người đàn ông này, tuy là không biết tính cách thế nào, thân thế ra sao song chỉ nhìn qua ngoại hình thì thấy rõ là hơn hẳn Phạm ca. Tuổi tác cũng trẻ hơn, cùng lắm là lớn hơn Thái Mẫn chỉ vài tuổi, mày đậm, mũi thẳng, anh tuấn ngời ngời…Sánh với Thái Mẫn mới là xứng đôi vừa lứa chứ.
– Hắn ta lý lịch không rõ ràng. Tỷ sợ…
– Tỷ an tâm. Đệ đã ra tỉnh thành xem rồi. Không có hình ảnh truy nã nào giống vậy đâu.
– Tỷ không nói đến chuyện đó. Cha cũng đã dạy “tri nhân tri diện bất tri tâm”. Chúng ta mới gặp, còn chưa nói chuyện được câu nào với người ta. Tỷ sợ…
– Nếu tỷ sợ thì đợi hắn ta tỉnh lại tha hồ hỏi chuyện. Đừng lo, có đệ đây, hắn ta trông cũng không phải cường tráng gì, nếu có ý đồ xấu với tỷ, đệ không tha hắn ta đâu. Đệ sẽ quăng hắn vào núi cho hổ ăn thịt. Đừng lo…
Thái An vỗ vào ngực mình. Cử chỉ làm Thái Mẫn không nén được phải phì cười. Cả hai tỷ đệ họ đều không biết, bên trong phòng, một lưỡi dao nhỏ đã được cài lại vào người. Cử động làm vết thương rỉ máu, cái đau xâm nhập vào trong cơ thể, Vũ đế cắn môi. Mới hôm qua vẫn còn là một đế vương ngồi trên thiên hạ, ngày hôm nay lại phải lưu lạc nơi rừng núi, để tính mạng mình phụ thuộc vào lòng thương hại của đám dân thường.
– Nhưng chuyện này không nên cho nhiều người biết…Lát nữa tỷ sẽ dọn dẹp lại phòng củi, đệ kê thêm một chiếc giường cho người ta nằm. Lúc thương tích người ấy lành lại, đệ dẫn người ta đi đi. Giúp người là tốt, nhưng cũng không nên để họa cho mình. Tỷ chỉ có một mình đệ thôi. Nếu mà đệ có mệnh hệ gì, tỷ làm sao sống nổi…Đệ hiểu không?
Đó là những con người bình thường song họ còn hiểu được, thế nào là tình thâm cốt nhục, đùm bọc và lo lắng lẫn nhau.
Hắn- đường đường là Vũ đế, quyền khuynh thiên hạ. Hắn không tin ai, không chịu thua ai. Người hắn yêu thương duy nhất trên đời cũng là tỷ tỷ. Nhưng tỷ tỷ của hắn lại không như người con gái sống nơi thôn dã này. Tỷ không thương hắn…Trong lòng tỷ chỉ còn có người đàn ông đó. Vì hắn ta, tỷ bán đứng đệ đệ của mình.
Vết thương không còn đau nữa. Vì bây giờ lòng hắn còn đau gấp mười lần cái đau da thịt. Càng nghĩ lại càng đau……
Chương 2: Bóng Dáng Người Đàn Ông
Ads Đã mấy ngày trôi qua, dù Thái An cũng đã làm theo ý tỷ tỷ mình, đưa người đàn ông vào trong kho củi nhưng lòng Thái Mẫn cứ bứt rứt không an. Cứ đêm là nàng tỉnh giấc, một nỗi sợ hãi vô hình kéo đến… Thái Mẫn chạy đến bên cửa, kiểm tra lại chốt, mắt còn nhìn về phía kho củi. Mong là thời gian qua thật nhanh, trả lại cho tỷ đệ nàng cuộc sống an bình suốt mười mấy năm qua.
– Tiểu An à…
– Có gì không tỷ?
– Người đó…- Thái Mẫn ngập ngừng- Người ta đã lành thương tích chưa?
– Tỷ hỏi Du đại ca à?
– Du đại ca?
– Vâng…Huynh ấy tên là Du Lang. Mà Du đại ca giỏi lắm nha!- Gương mặt Thái An rạng rỡ hẳn lên- Hôm trước khi đệ giúp đại ca dọn dẹp phòng củi, có một con rắn từ trên nóc bò xuống. Du đại ca tay đang cầm một cành cây, chỉ một phát là con rắn chết ngay. Nó sắp cắn đệ. Huynh ấy lại có khí khái rất đàn ông, đệ cảm ơn, huynh ấy nói đệ đã cứu huynh ấy một mạng, giờ trả lại cho đệ, sau này không ai nợ ai nữa.
Con gái thường trưởng thành sớm hơn. Thái Mẫn cũng 17 tuổi song nàng đối với sự việc kia không đơn thuần chỉ là ngưỡng mộ như Thái An. Chỉ một lần ra tay đã giết được rắn, giỏi võ công như vậy, không thể chỉ là người bình thường được. Hắn ta ở lại đây, có thể sẽ gây nhiều nguy hiểm