
khi xuất giá, nàng chỉ mới có mười sáu tuổi. Bốn năm trong cung, tiểu thư Lâm Nghi dù được phong Chính phi nhưng không được đại hoàng tử thương yêu, sau đó xảy ra biến loạn. Đại nhân đã có thư vào cung cho nương nương, bảo nàng phải giữ gìn thân ngọc, có thể xin xuất gia đầu Phật sau khi tân đế lên ngôi.
Song, mọi chuyện nằm ngoài dự đoán, Lâm Nghi được phong Nghi phi, tiếp tục làm vợ của hoàng đế mới, trước đây vốn là đệ đệ của phu quân nàng. Đối với Lâm đại nhân, đó là một sự sỉ nhục lớn. Người kiên quyết không nhận phong quan của Vũ đế. Ngôi Quốc trượng và những ưu đãi dành cho hoàng tộc ấy như một gánh nặng trên vai ông. Đứa con gái Lâm Nghi trở thành kẻ bất hiếu trong mắt người cha. Khi nàng trở về thăm nhà, đại nhân kiên quyết không cho Nghi phi bước chân vào phòng mình thăm viếng. Với ngài, đứa con ấy đã chết rồi.
Nghi phi không van xin hay giải thích gì cả. Nàng chỉ xin Lâm mẫu giữ gìn thân thể, chăm lo cho phụ thân. Sau đó xin phép cho Nhũ nương theo nàng vào cung…Rồi cứ thế mà đi!
Từ đó đến nay đã bảy năm, Nghi phi vẫn là Nghi phi. Hoàng thượng và nàng tương kính như tân. Nhưng người cũng chưa khi nào chung chăn gối cùng Nghi phi. Những hôm ở lại Phượng Nghi cung, sau khi bàn bạc nhiều chuyện, người thường ở lại đọc sách trong phòng, còn Nghi phi lui vào trong sau khi sai kẻ hầu hạ mang ra cho ngài tách trà.
Quan hệ đó không ai biết….Bây giờ đột nhiên xuất hiện một Thái phu nhân nghe nói là được hoàng thượng thương yêu hết mực. Nương nương lại cho nàng ta ở lại Phượng Nghi cung cùng bệ hạ. Nàng ta chưa có địa vị gì đã tỏ ra thế của người được sủng. Nương nương lạnh lùng như thế, không phải sớm muộn cũng bị hoàng thượng lạnh nhạt bỏ rơi sao? Càng nghĩ, bà càng lo cho chủ nhân của mình.
Nghi phi phải sau tiếng gọi thứ hai mới hoàn toàn định thần lại. Nàng thản nhiên:
– Có chuyện gì sao?
– Nương nương…Chúng ta đã đi quá đường. Ngã này không phải về Phượng Nghi cung.
– À…
Nghi phi sững lại….Cùng lúc đó, lại có nội gián gần như đi như chạy lướt qua. Ai cũng tỏ vẻ hớt hải. Có cả Phạm phó giám. Nhũ nương vội hỏi ngay:
– Phạm phó giám!
Nhận ra Nghi phi, Phạm phó giám vội ngừng lại, quỳ xuống thi lễ:
– Nô tài khấu kiến nương nương…
– Bình thân…Có chuyện gì?
– Tâu nương nương….Các vị nương nương vừa rồi sang Bích Lân các, nói là muốn thăm bệnh Thái phu nhân. Thái phu nhân không tiếp nên…nên có xảy ra chút chuyện. Phạm phi nóng tính, đã xông vào trong. Sau đó thì hoàng thượng đến. Tuy nhiên…
– Tuy nhiên thế nào?
– Tâu nương nương…Hoàng thượng vừa đến, trong cung đột nhiên có thích khách…Do là Bích Lân Các còn ít người canh giữ nên…nên chúng mới có cơ hội lộng hành…Sau đó nghe nói là thích khách tấn công Thái phu nhân. Hoàng thượng đã…
Máu…Ký ức bỗng nhiên quay về. Trong một buổi chiều mưa ấy, một vòng ôm mạnh mẽ ngăn lấy đòn roi đổ xuống thân thể Lâm Nghi. Người trên người nàng, miệng ứa máu nhưng kiên quyết không buông tay. Nghi phi rất ít khi khóc. Đó là lần đầu tiên trong đời nàng rơi lệ về một người khác phái…Người đã…
– Người đã sao?
– Hoàng thượng có thần tiên phù hộ nên không sao ạ! Chỉ bị thương…Thái y đã bó thuốc cho người rồi.
Chân Nghi phi không theo điều khiển của thân thể nữa. Mỗi lần xúc động thì tay nàng lại lạnh như băng giá. Không hiểu tại sao dạo này Nghi phi lại thường nhớ về chuyện cũ…Chuyện đã qua bao năm tháng, sao bây giờ lại như mới hôm qua?
Chương 26: Chuyện Cũ – Chuyện Nay
Ads Bích Lân Các bỗng nhiên có loạn. Vũ đế nhận ra mình đã thay đổi. Hắn cũng đang giống như những kẻ vương giả trước đây mình từng chế giễu. Mọi lý trí, mọi sự kềm chế đều phải buông xuống vì sóng mắt mỹ nhân.
Thái Mẫn không chấp nhận được chuyện hắn là Vũ đế. Nàng gạt tay hắn, lạnh lùng quay mặt. Nếu là một cô gái khác, nếu là trong một trường hợp khác, chắc chắn Vũ đế không ngần ngại cho nàng ta một sự dạy dỗ. Hắn là đế vương, chỉ có hắn giận dữ cùng người khác, có ai dám chống đối ý vua đâu.
Thế mà cả buổi sáng Vũ đế cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Đầu óc không tập trung đến việc gì cả. Hắn lo sợ với bản tính của Thái Mẫn, thêm những ganh tị chốn hậu cung kia nữa, nàng sẽ xảy ra chuyện. Thân phận của Thái Mẫn, dù sao cũng chỉ là một phu nhân nhỏ nhoi, sức làm sao có thể chống lại cùng các phi tử, bề ngoài như ngọc, miệng lưỡi ngọt ngào nhưng bên trong chứa đầy đao kiếm.
Cuối cùng hắn cũng không dằn được, cũng phải đến Bích Lân Các. Vừa kịp lúc, khi mới đến thì….
Một lưỡi dao bén ngót phóng tới, Vũ đế chỉ kịp xô Thái Mẫn ra. Cũng may là hắn tập luyện võ công thường xuyên, trong phút sinh tử đã kịp đánh mạnh vào tay tên thích khách. Vết thương chệch qua tim, Vũ đế thoát nạn trong gang tấc.Tuy là thương tích không nhẹ nhưng cũng là một điều may.
Thái Mẫn ngồi trên giường, tay không ngừng chậm mồ hôi trên trán hắn. Môi Vũ đế nhợt nhạt, sắc mặt trắng bệch. Tuy nhiên tay hắn vẫn không rời khỏi tay nàng.
– Tướng công…Tướng công…
Mọi giận hờn trong lòng không còn nữa. Tình yêu của một người đàn ông dành cho nữ tử đáng giá hơn tất cả châu báu ngọc ngà trên thế gian này. Thái Mẫn có được, dù phả