
lại, gõ một cái. “Hành tửu”, đạo diễn giơ tay ra, ra dấu thách thức.
An Tín nắm chặt tay, ngước mắt nhìn đại thúc.
“Người phiêu bạt trong giang hồ, sao có thể không trúng đao, trái một đau, phải một đao, đao đao trúng ngay eo tiểu nhân…” hai người cùng lúc hô lên, xòe tay ra.
Đạo diễn nhận thua, sảng khoái một hơi uống cạn. Uống xong, rầm một tiếng, mềm nhũn dưới sàn. An Tín nhích chân sang bên, nhường chỗ, rồi cũng uống cùng một chén.
“Người phiêu bạt trong giang hồ, dù sao cũng phải mang đao, đao gì đây? Đao của tiểu lý phi đao. Vì sao phải mang đao? Bởi không cần phải rút ra khỏi bao”. Một cậu lính cùng chiến hào xông lại, lôi An Tín cùng thử tài, cũng bị cô hạ gục.
Hai người nằm thẳng cẳng dưới sàn.
Nữ thư ký trường quay ngồi vào ghế trống bên trái An Tín, cũng giơ tay ra: “Búa”.
An Tín gật đầu, hai người cùng lúc gào đối: “Sấm trên trời, sấm đánh sấm, búa dưới đất, búa đập búa, thế giới này ai xúi quẩy, ai có chồng kẻ đó xúi quẩy, càng nhiều chồng càng xúi quẩy”, thư ký trường quay giơ ra mười ngón tay, đối lại với mười lăm của An Tín, phì cười: “Tiểu muội thật là dã man”.
An Tín tiếp tục cạn một chén. Giữ nguyên phong độ, vững vàng đoán ba ván nữa. Lại uống thêm ba chén. Thư ký trường quay uống đến liêu xiêu, vịn vào bàn cười ngây ngô: “Tôi không trụ nổi nữa rồi, ai giỏi thì lên đi”.
Bên phải có người xắn tay áo, An Tín nhìn sang, thấy Nguyễn Chính Nam cười: “Để tôi”.
An Tín chớp chớp mắt: “Chơi gì đây?”
“Ong mật”.
“Không được, thế thì kinh chết”.
“Gậy”.
“Được”.
An Tín cầm đũa lên, bắt đầu lách cách lạch cạch đấu với Nguyễn Chính Nam: “Gậy gậy gậy gậy…” cuối cùng dừng lại, Nguyễn Chính Nam hô “Trùng”, An Tín hô “Kê”, cậu ta bị phạt uống rượu, cô uống cùng. Lại hô “Hổ”, An Tín lại xuất “Gậy”… Uống liền mười chén, Nguyễn Chính Nam ngây ra nhìn, thần thái rã rời: “An Tín, cô từ hành tinh nào tới vậy, có thể quay về không?”
An Tín phủi tay, đẩy gương mặt càng lúc càng áp sát lại gần của cậu ta ra: “Nhóc con, tửu lượng có ngần ấy mà cũng định hạ gục chị sao. Mọi người căn bản không biết, tôi lớn lên từ những chai bia của bố đấy”. Lại gõ giấy gói kẹo đậy trên cốc thủy tinh bịch một cái, cô cầm cốc rượu trắng nhìn thẳng nhân viên hóa trang còn đang ngắc ngư, cười lạnh: “Tôi đợi cậu lâu lắm rồi đấy”. Trưng ra vẻ mặt nham hiểm, “Phí hóa trang thành tiểu Nhật Bản tôi còn chưa tính sổ với cậu đấy!”
Nhân viên hóa trang ra sức lay Nguyễn Chính Nam: “Người anh em, cậu nói với cô ấy à? Cậu bán đứng tôi sao?”
Nguyễn Chính Nam ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng: “Người anh em, cậu chính là để đem bán mà”.
Nhân viên hóa trang nhìn cậu ta một cái, hét lên “Á” một tiếng, chạy thục mạng ra ngoài.
Đưa mắt nhìn một lượt, cả bàn nhậu còn mỗi cô là tỉnh. An Tín thanh toán tiền, quay lại lay từng người dậy, hỏi rõ địa chỉ nhà họ, rồi người dìu người lôi người cõng, đưa họ ra taxi. Lúc tiễn thư ký trường quay còn để lại một mảnh giấy, nhắc cô ngày mai đến lấy xe của đoàn phim. Người cuối cùng, chính là cậu Nguyễn Chính Nam rắc rối kia, nghe nói lái cả con Audi R8 đến, cô nghĩ một lát, rồi quyết định thò tay vào túi áo cậu ta, lần tìm chìa khóa xe. Nguyễn Chính Nam vặn vẹo người, cười khúc khích: “Nhột quá”. An Tín túm chặt áo vest, tiếp tục sờ.
Nguyễn Chính Nam đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cô cười, xong lại ngoái đầu hét tướng: “Sàm sỡ nhé”. An Tín giật nảy mình, chìa khóa cũng rơi xuống đất: “Tôi không có…”
Nguyễn Chính Nam cúi nghiêng mặt, tặng thêm nụ cười hoa đào: “Sàm sỡ… nhưng chưa thành”. Rồi bịch một tiếng, đầu gục xuống mặt bàn.
An Tín lay người cậu ta, không nhúc nhích. Mệt, mướt mát mồ hôi, nghe thấy cậu ta nói mê mơ mơ hồ hồ: “… tôi cũng muốn được cõng”. Nhìn kỹ gương mặt nghiêng nghiêng của cậu ta, lấy tay vỗ lấy vỗ để, vẫn chưa tỉnh, cô nghiến răng, khom người cõng cậu ta lên.
Nguyễn Chính Nam chân dài tay dài lảo đảo thong xuống hai bên vai trước, An Tín trầy trật lê bước về phía chỗ đậu xe, mồ hôi túa ra như tắm, hai chân xoắn cả lại, cô hít một hơi, xốc lại người trên lưng, tiếp tục cắn răng cố gắng. Mở cửa, đẩy cái thân hình đã rũ ra một đống kia vào trong, mất cả bảy, tám phút đồng hồ.
“Này, anh trai cậu ở đâu hả?” An Tín cúi xuống, phát bôm bốp một trận.
Nguyễn Chính Nam giơ tay chạm vào mặt cô, dò dẫm: “Tiểu bạch, sao cô lại trắng thế này chứ?” Sau khi nhận một đấm, mới nhíu mày báo một dãy địa chỉ loằng ngoằng.
An Tín xoay người lại, mở máy, nhả phanh, quay vô lăng, cho xe rẽ ra đường. Đến con phố nhỏ đường giao cắt ngang dọc, hỏi: “Tiểu tử thối, bên nào?”
Nguyễn Chính Nam từ ghế sau cố gắng ngóc dậy, nằm bò ra lưng ghế sofa, mắt say lờ đờ: “Trái”. Xe rẽ trái, người đằng sau đã mất tăm mất tích. An Tín lại hỏi: “Giờ thì sao?” Cái đầu say khướt lại một lần nữa trồi lên từ ghế sau, he hé mắt: “Phải”. Xe quặt sang phải, Nguyễn Chính Nam kêu oai oái, lại bị bật ra đuôi x
e.
An Tín hỏi tổng cộng sáu lần rẽ, câu trả lời nhận được được đều là “Trái phải trái, trái phải trái”, thành chữ S, cô tức tối xoay người lại đập đấp lưng ghế: “Nguyễn Chính Nam, cậu giở trò chơi tôi hả?”
Người bị gọi tên