Duck hunt
Đông cung

Đông cung

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324523

Bình chọn: 9.00/10/452 lượt.

uá, tôi thậm chí một tí xíu võ công cũng không biết, hắn chỉ vẩy một ngón tay thôi, đã đủ quật nhào tôi xuống đất rồi, sao có thể đọ kiếm để rồi thua tôi được chứ? Tôi đến chuôi kiếm cầm thế nào còn không hiểu đây.

“Đúng thế.” Hắn hết sức bình tĩnh, dường như lại rất thản nhiên, “Lần đó đọ kiếm, chúng ta đã lấy cả đời ra đặt cược, ta thua nàng thì ta sẽ phải làm phu quân của nàng, cả đời yêu thương nàng, trân trọng nàng, đi theo nàng.”

Miệng tôi ngoác to đến nổi khẳng định có thể nuốt được ngay 1 quả trứng gà, không kìm được hỏi: “Thế lần đó nếu mà ta thua thì sao?”

“Nếu mà lần đó là nàng thua, đương nhiên nàng sẽ phải gả cho ta, để ta cả đời này yêu thương nàng, trân trọng nàng, đi theo nàng.”

Tôi lại run lên cầm cập, cụ lớn ơi, đùa người ta cũng đừng đùa kiểu này chứ.

Hắn lại nói: “Ta cũng chẳng nhường gì đâu, nhưng nàng vừa ra tay đã đoạt được kiếm của ta, nên lần đó đành coi như ta thua nàng vậy.”

Tôi có thể đoạt được kiếm của hắn á? Đánh chết tôi cũng không tin đâu nhé!

Tôi giải quyết dứt khoát một chặp luôn: “Cho dù bất kể lần đó ai thua ai thắng, cũng chỉ là mấy chuyện ta không nhớ mình từng trải qua, vả lại ta nào có quen ngươi, chỉ dựa vào cái miệng của ngươi ấy à, ta chẳng thèm tin.”

Hắn cười nhàn nhạt, lấy từ trong tay áo ra một đôi ngọc bội, nói: “Lúc ta và nàng ước định cả đời, từng chia đôi chim uyên ương này ra thành 2 nửa, chỗ ta chỉ có 1 mảnh ngọc bội, mảnh kia ở chỗ nàng. Đôi ta vốn dĩ đã ước hẹn, ngày 15 tháng 6 thời khắc trăng tròn nhất, ta ở ngoài Ngọc Môn Quan đợi nàng, ta sẽ dẫn nàng về nhà ta.”

Đông cung – chương 9

Tôi nhìn tấm ngọc bội trên tay hắn, Tây Lương vốn có rất nhiều thương nhân người Hồ đến làm ăn buôn bán, lại cách vùng sản sinh ra ngọc Hòa Điền không xa lắm, thế nên những trang sức bằng ngọc mà tôi từng nhìn qua, phải nói là đếm không xuể. Kể từ hồi đến Thượng Kinh, mấy bảo vật hiếm có trong Đông Cung cũng vô vàn, thế nhưng tất thảy những miếng ngọc ấy, dường như lại không hề có được vẻ bóng sáng và ôn hòa như đôi ngọc bội này, miếng ngọc màu mỡ cừu tinh tế ấm nhuần đến nõn nà, dưới ánh trăng lại thấp thoáng lan tỏa quầng hào quang.

“Đôi ngọc bội này ta chưa từng thấy bao giờ.” Tính hiếu kỳ của tôi đột nhiên trỗi dậy, “Không phải ngươi nói chúng ta từng hẹn ước sẽ bỏ nhà theo nhau à, vì sao sau đó lại không đi nữa?”

Hắn chầm chậm buông thõng tay xuống, chợt khẽ nói: “Là ta có lỗi với nàng, hôm đó, ta đột nhiên có việc gấp, thế nên không thể ra quan ngoại đợi nàng được. Lúc ta đến được quan ngoại thì đã là ba ngày ba đêm sau kể từ ngày hẹn của chúng ta, lúc ta đến được chỗ hẹn, chỉ thấy mảnh ngọc bội này rơi trên cát sỏi, mà không hề thấy tung tích nàng đâu….” Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, biểu cảm ấy quả thật không giống như đang bịa chuyện, nhất là lúc hắn kể về đoạn thất hẹn, khuôn mặt thoáng có nét vừa thất vọng lại vừa đau xót, như thể một nỗi ân hận không nói lên lời.

Tôi thấy câu chuyện hắn kể nhạt nhẽo vô cùng: “Ngươi đã thất hẹn rồi thì còn gì để nói nữa, câu chuyện này chẳng tí thú vị nào cả. Lúc trước ta thật sự không quen ngươi, chắc hẳn ngươi nhận nhầm người rồi.” Tôi xoay ngươi nhìn sắc trời: “Ta phải về đi ngủ đây. Còn nữa, sau này ngươi đừng đến nữa, bị người ta bắt gặp chỉ tổ gây phiền phức cho ta thôi, mấy chuyện phiền phức của ta cũng đủ đau đầu lắm rồi.”

Hắn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nhìn được một lúc lâu mới hỏi: “Tiểu Phong, nàng đang trách ta sao?”

“Ta có rảnh hơi đâu mà đi trách ngươi chứ! Quả thật là ta không quen ngươi.” Hắn im lặng hồi lâu, sau cùng cũng chỉ thờ dài sườn sượt, rồi rút từ trong ngực ra một loại ‘tên kêu’, nói với tôi: “Nếu như nàng gặp phải nguy hiểm, cứ bắn cái này lên trời, ta lập tức sẽ đến cứu nàng.”

Tôi có A Độ bên cạnh rồi, còn gặp nguy hiểm nỗi gì nữa chứ? Tôi quyết không nhận tên của hắn, hắn cứ cố dúi vào tay tôi. Thế rồi tôi được ẵm nhẹ một cái như lúc đi, không đợi tôi thốt ra tiếng nào, vài cái nhảy vọt, đã đáp xuống mặt đất, hắn tiễn tôi về đến tận cửa phòng ngủ của tẩm điện, tôi chưa kịp quay người, hắn đã đứng cách xa tầm mấy trượng. Thoắt đến rồi đi đều trong im hơi lặng tiếng, nháy mắt đã vọt lên mái ngói lưu ly của tòa điện trước mắt, từ xa xa nhìn tôi một cái rồi quay đầu biến mất hút.

Tôi khép cửa sổ lại, tiện tay đưa tên cho A Độ, tôi nói: “Gã Cố Kiếm này mặc dù võ công tuyệt thế đấy, nhưng con người lúc nào cũng lải nhải kiểu điên điên dơ dở, còn cứ bảo ta trước đây có biết hắn, nếu mà trước đó ta quả thực quen hắn, lẽ nào bản thân ta lại không nhớ tẹo nào sao?” A Độ nhìn tôi, ánh nhìn ấy chan chứa nỗi cảm thông dịu dàng, tôi không hiểu vì sao phải nhìn tôi như thế. Tôi thở dài, leo lên giường, A Độ không nói gì nữa, làm sao có thể nói cho tôi đây, cái gã Cố Kiếm này rốt cuộc là ai.

Đại khái thì đêm nay đã phát sinh quá nhiều chuyện, thế nên tôi ngủ không yên giấc, lại còn nằm mơ lung tung. Trong mơ có tiếng người dập dìu thổi khèn, tôi muốn xích lại gần với người đó, thế nhưng phủ kín bốn bề một lớp sương mịt mùng khỏa lấp mặt người thổi khèn, hắn đang đứng tại 1 nơi nào đó, tưởng gần mà