Duck hunt
Đông cung

Đông cung

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324652

Bình chọn: 10.00/10/465 lượt.

ện của Lí Thừa Ngân, đến đai áo biến đi đằng nào cũng chẳng hay, thế rồi Lí Thừa Ngân còn ban tặng tôi 1 đôi lụa uyên ương.

Lụa uyên ương à, tôi nghĩ đến 3 chữ ấy thôi đã rợn cả tóc gáy. Lí Thừa Ngân ban cho tôi 3 thước lụa trắng tôi còn không thấy lạ, hắn lại đi ban cho tôi lụa uyên ương, đây rõ là một âm mưu lớn lắm.

Thế nhưng người trong Đông Cung không hề nghĩ thế, nhất là đám cung nữ hầu hạ bên tôi, bây giờ họ đang hả lòng hả dạ, tưởng cuối cùng tôi đã thu phục được Lí Thừa Ngân.

“Điện hạ thế là đã hồi tâm chuyển ý rồi, a di đà phật!”

“Ả họ Triệu kia nhất định đã bỏ bùa điện hạ, muội thấy ả họ Triệu kia vừa bị nhốt lại, điện hạ lập tức đối với Thái tử phi nương nương tốt hơn bao nhiêu.”

Đông cung – chương 11

“Đúng thế! Nương nương của chúng ta vốn có dung mạo mỹ miều, không được điện hạ quan tâm, quả thực trời đất bất dung!”

“Muội có để ý dáng vẻ nương nương lúc thấy dải uyên ương ấy không, mặt ửng hồng e lệ nhé….”

“Đúng thế, là tỷ, tỷ cũng thẹn thùng đấy, điện hạ thật là mạnh dạn….giữa thanh thiên bạch nhật lại sai người ban tặng nương nương cái đó…..”

“Còn phải mạnh dạn hơn ấy….tỷ không thấy nương nương lúc trở về à, đầu bù tóc rối, đến y phục cũng bị bức xé…..có thể thấy điện hạ rất là….rất là khẩn thiết….hì hì….”

…..Tôi lồm cồm bò dậy, nghe cung nữ gác đêm rủ rỉ to nhỏ, chỉ muốn gào thật to lên mà bảo với họ rằng, đấy không phải sự thật, không phải sự thật đâu! Ta đây đỏ mặt là bởi vì tức đấy chứ! Áo váy bị rách là do đánh nhau cơ mà! Tóm lại thì chuyện này về căn bản không hề giống như mấy người bọn họ tưởng tượng!

Lí Thừa Ngân cũng chẳng thật sự thích tôi, hắn chỉ đang rắp tâm làm ô danh tôi.

Chẳng ngờ Lí Thừa Ngân không chỉ cố ý khiến tôi chịu oan ức, mà chủ tâm hắn còn muốn ngậm máu phun người.

Đến hôm sau thì Hoàng hậu đã gọi tôi tiến cung, tôi vừa vái chào xong, người không sai cung nữ đỡ tôi dậy như thường lệ, cũng không nói ban ngồi. Hoàng hậu ngồi trên ngự tọa, độc thoại một bài dài dằng dặc. Tuy rằng lời lẽ vẫn kiểu khách khí xa lạ, thế nhưng tôi thừa hiểu những lời ấy toàn là mấy lời giáo huấn cả.

Tôi đành phải quỳ trên thảm nuốt từng câu dạy dỗ.

Đây quả là chuyện xưa nay chưa từng có, trước kia thỉnh thoảng cũng có lần người mắng tôi, thường thì là vì tôi làm những chuyện quá trớn, ví dụ như ở đại lễ lại quên khuấy mất cung quy, hoặc lúc lễ tổ không cẩn thận lại buông ra mấy lời xui xẻo. Nhưng bảo tôi quỳ ở đây chịu mắng mỏ, có lẽ là lần đầu.

Người bắt đầu dẫn chứng nào là ‘Nữ huấn’ ‘Nữ giới’, sau thì trích dẫn sự tích về những hoàng hậu vừa đức độ lại anh tuệ đã lưu danh triều đại, một tràng dài những lời trưởng giả cứ thế tuôn ra, tôi nghe mà bức rức khó chịu, thậm chí đầu gối cũng bủn rủn, lại không dám với tay ra xoa nắn. Thực ra người thừa biết tôi nghe không hiểu ý nghĩa ẩn dụ trong lời người nói, quả nhiên, sau khi đường hoàng kết thúc bài diễn văn ấy, Hoàng hậu cuối cùng thở dài, bảo: “Con là Thái tử phi, là chính thất của Đông Cung, là mực thước cho thiên hạ. Ngân Nhi tuổi trẻ bồng bột, con phải ở bên mà khuyên nhủ, sao còn có thể để mặc hoàng nhi làm càn như thế? Chẳng nói gì hoàng tộc chúng ta, mà bổn phận của một thê tử bình thường cũng biết nên dè dặt….”

Tôi cuối cùng đã nghe ra ý tứ của người, không kìm được mà phân bua: “Không phải thế đâu ạ, là điện hạ….”

Hoàng hậu lạnh lùng lườm tôi 1 cái, ngắt lời tôi: “Ta biết là do phía hoàng nhi, thế nhưng hoàng nhi thân thể còn đang mang bệnh, con không biết đường cự tuyệt hay sao? Ngộ nhỡ qua cơn thương hàn mà giữ gìn sức khỏe, lại đổ bệnh nặng hơn, vậy thì phải làm sao đây? Tương lai sau này con lên ngôi Hoàng hậu, với tư cách người đứng đầu lục cung, phải làm tấm gương cho hậu cung, con cứ đà này, mai sau làm sao nói được người khác?”

Tôi vừa tức tối lại vừa hổ thẹn, chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui vào. Chừng như Hoàng hậu đang mắng tôi không biết giữ thể diện, biết Lí Thừa Ngân đang bệnh mà còn…. còn…. làm …. chuyện ….. đó ….. Thế nhưng có trời mới biết! Chúng tôi vốn có làm gì đâu…..không hề làm mà!

Oan khuất quá, rõ ràng là tôi đang bị vu oan!

Hoàng hậu thấy tôi túng ấm ức ngân ngấn nước mắt, chắc bụng bảo dạy thế cũng đủ lắm rồi, người nói: “Đứng lên đi! Ta chỉ muốn tốt cho con thôi, con biết chuyện này truyền ra ngoài sẽ khó nghe thế nào không, phu thê tuổi còn trẻ thân mật là chuyện bình thường, thế nhưng cũng phải chọn lúc chọn nơi cho thích hợp. Trung Nguyên chúng ta không bì được với Tây Lương, một câu nói tùy tiện cũng giống như một con dao, nhất là trong cung cấm, những chuyện gièm pha vô căn cứ có khả năng giết người cả đấy.”

Vành mắt tôi đỏ hoe: “Con không xứng với ngôi Thái tử phi này….con không thể làm được.”

Hoàng hậu tỏ vẻ như không hề nghe thấy, chỉ dặn dò Vĩnh Nương: “Chăm sóc Thái tử phi cho tốt, còn nữa, Thái tử dạo gần đây lâm bệnh, Thái tử phi còn trẻ người non dạ, trách nhiệm lại nhiều, Thái tử phi không cần phải hầu hạ thuốc thang cho Thái tử. Để Thái tử phi chép phạt ‘Nữ huấn’ mười lần.”

Tôi tức anh ách trong bụng, như thế chẳng phải là coi tôi như hồ l

y tinh à! Tôi cuối cù