Disneyland 1972 Love the old s
Đông cung

Đông cung

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325415

Bình chọn: 10.00/10/541 lượt.

i nương nhất quyết không chịu. Bà ấy làm ăn không phải chỉ ngày một ngày hai, nghĩ bụng không nỡ hủy hoại tên tuổi gây dựng bấy lâu. Bà ấy tiếp đãi chúng tôi vô cùng niềm nở, dẫn chúng tôi vào một gian phòng đẹp đẽ lộng lẫy xong, còn gửi hai bộ quần áo lên, phân phó hai đứa a hoàn xinh xẻo vào giúp chúng tôi đổi đồ, sau đó tự mình đi chuẩn bị tiệc rượu thết chúng tôi.

Tôi chỉ sợ lòi cái đuôi mình là con gái, thế nên đợi bà ấy đi khuất, mới xua hai đứa đầy tớ kia đi, tự mình động tay thay bộ quần áo ướt này ra mới được. Lí Thừa Ngân khẽ hỏi: “Nàng định làm thế nào?”

Tôi cười ngô nghê nhìn hắn: “Làm thế nào cái gì cơ?”

“Đừng giả ngu! Ta biết tỏng nàng nhất định sẽ có cách để đi xem mặt gã khách quý gì gì kia!”

“Đương nhiên rồi! Nguyệt Nương là tỷ muội kết nghĩa với thiếp, lỡ đâu tỷ ấy bị gã hư hỏng kia lừa thì phải làm sao? Thiếp nhất định phải đi liếc cái đã!”

Lí Thừa Ngân “hừ” một tiếng, bảo: “Nàng thì biết gì về đàn ông mà tốt chẳng hỏng?”

Sao lại không hiểu chứ? Tôi thừa hiểu nhé!

Tôi chỉ vào mũi hắn: “Đừng khinh thiếp không biết nhé! Loại như chàng ấy, chính là loại đàn ông hư hỏng!”

Sắc mặt Lí Thừa Ngân trở nên khó coi: “Thế ai mới là người đàn ông tốt?”

Đương nhiên như cha tôi chính là người đàn ông tốt rồi, thế nhưng bây giờ tôi mà lôi cha mình ra nói, thể nào hắn sẽ cự cãi bằng được. Thế nên tôi bỗng nhiên nảy ra 1 ý, nói: “Như phụ hoàng ấy, người mới là đàn ông chân chính.”

Y như rằng, sắc mặt Lí Thừa Ngân càng sa sầm hơn, tím tái hệt như bị ngạt thở, tuy nhiên hắn không thể bảo cha hắn không phải người đàn ông tuyệt vời được, thế là hắn đành làm thinh, không tranh cãi với tôi nữa.

Tôi dẫn hắn ra khỏi phòng, thành thục dẫn hắn xuyên qua dãy hàng lang, ngó bốn bề không bóng người, mới lôi hắn vào 1 gian phòng.

Trong phòng không châm đèn, tối như bưng, giơ bàn tay ra còn chả trông rõ được 5 ngón. Tôi mau chóng dò dẫm khóa trái cửa, thế rồi lại mò mẫm đai lưng trên người Lí Thừa Ngân.

Lí Thừa Ngân trông tôi vừa trở gót đã ôm chặt hắn, bất giác cả cơ thể cũng săn lại, nhưng vẫn không đẩy tôi ra, trái lại, còn mặc kệ tôi sờ soạng lần mò. Thế nhưng tôi cứ mò mãi chưa xong, cuối cùng hắn không nén được hỏi tôi: “Nàng định làm gì thế?”

“Xuỵt! Không phải chàng mang theo ngòi châm lửa à? Lấy ra dùng xem nào.”

Lí Thừa Ngân móc ngòi lấy lửa ra dúi vào tay tôi, hình như còn tỏ vẻ giận dỗi, nhưng mà cả ngày hắn cứ hờn dỗi suốt, tôi cũng chẳng thèm bận tâm, châm ngọn nến đặt trên bàn xong, tôi nói: “Thiếp phải đi cải trang, rồi đi xem mặt gã khách quý của Nguyệt Nương cái đã.”

Lí Thừa Ngân nói: “Ta cũng muốn đi!”

Tôi mở hòm xiểng, vừa lấy đồ, vừa nói với hắn, nhưng đầu vẫn không thiết ngẩng lên: “Chàng không được đi!”

“Nàng ỷ vào đâu mà dám nói nàng đi được trong khi ta lại không được đi?”

Tôi lôi cả thảy kem yến bột nước ra, đặt cả trên bàn, rồi cười tít mắt nói: “Thiếp định trang điểm thành con gái để ra ngoài, chàng đi được chắc?”

Quả nhiên Lí Thừa Ngân đành cam chịu, thế nhưng đương lúc tôi dương dương tự đắc ngồi xuống chải đầu dặm phấn trước gương, Lí Thừa Ngân chợt buông 1 câu: “Ta cũng hóa trang thành con gái đấy!”

Tôi từ trên ghế ngã đánh rầm một cái làm rung rinh cả nền nhà.

Ôi mông ơi là mông, ngã một quả rõ là đau…. Cho đến khi Lí Thừa Ngân kéo tôi dậy, mông vẫn còn nhưc nhức.

Lí Thừa Ngân nói: “Đằng nào thì ta cũng phải đi cùng nàng.”

Tôi chỉ biết câm nín ngước mắt hỏi trời cao: “Thiếp đi xem cái gã kia thôi, chàng đi theo làm cái gì hả trời?”

“Nàng bảo cái cô Nguyệt Nương kia có sắc đẹp chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn cơ mà….”

Tôi tức chết mất, tôi muốn ói ra máu luôn cho rồi, xưa kia tôi chỉ biết Lí Thừa Ngân là kẻ thủ đoạn lưu manh, chằng ngờ hóa ra hắn còn du côn trắng trợn nhường này, chỉ để ngắm được hoa khôi là Nguyệt Nương thôi mà hắn nguyện hạ mình đến thế, không ngại hy sinh thân mình hóa trang thành phận nữ nhi. Quả nhiên có chết vì gái đẹp cũng đáng.

Tôi nguýt hắn 1 cái: ‘Được thôi, qua đây!”

“Làm gì?”

Tôi thấy mình trong gương nở một nụ cười nham hiểm: “Đương nhiên là giúp chàng….trang điểm cho đẹp rồi!”

Cái này thì miễn bàn, khuôn mặt Lí Thừa Ngân vốn khôi ngô, cải trang thành nữ thì kiều diễm lắm đây.

Tôi hộ hắn chảy đầu, lại giúp hắn dặm phấn, thế rồi cài trâm, đeo bông tai, điểm hoa văn lên trán, lại lục đáy hòm lẫn tìm trong tủ một bộ váy cỡ lớn cho hắn mặc, quả là…. dáng áo tha thướt như tiên, rồi nhành hoa gì gì đó ươm hơi mưa…..

Cái khiến tôi thất vọng nhất là, vừa đọ gương với nhau xong, nom hắn còn đẹp hơn cả tôi nữa chứ!

Ai bảo da hắn mịn màng mềm mại sẵn, vừa thêm lớp phấn son, khí khái anh tuấn đâu chẳng thấy, lại biến thành 1 thiếu nữ xinh đẹp.

Thứ duy nhất không vừa ý ấy là hắn quá cao, lúc hóa trang thành nữ nhi lại không đủ yêu kiều, nhưng mà cũng tạm bắt mắt, lúc chúng tôi xuống lầu, có vài gã khách không ngừng vẫy tay đong đua chúng tôi, cứ như thể chúng tôi là mấy cô nương của phường này. Mặt tôi giễu nụ cười giả tạo, lách bên này tránh bên nọ, khó khăn lắm mới bước nhanh ra đến cửa sau, đột nhiên có tay khách say khướt chặn ngan