Pair of Vintage Old School Fru
Đông cung

Đông cung

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325111

Bình chọn: 8.00/10/511 lượt.

ũ chỉ tiện đường đi buôn, đã có thể giết được vua sói rồi à?

Đánh chết tôi cũng không tin nhé!

Có điều Đại Thiền Vu đã hứa ắt phải giữ lời, tức thì đã có vài người Đột Quyết đang bàn tán xôn xao, xem ra cái gã buôn chè người Trung Nguyên kia, thật sự sắp lấy Công Chúa Tây Lương rồi. Cố Tiểu Ngũ được xem như vị anh hùng cái thế, còn tôi vẫn cảm giác hắn rõ ràng đang lừa bịp người ta, thế mà hôm đó, Hách Thất uống say, lớn tiếng cãi nhau với hắn, hai người bọn họ so tài một phen.

Bọn họ thi thố cũng rõ chán, lúc dở giăng dở đèn lại kéo nhau ra thảo nguyên bắn dơi, ai bắn được nhiều hơn, kẻ ấy thắng.

Chỉ có những kẻ đã từng bắn dơi mới hiểu cái giống ấy khó bắn thế nào.

Dân chúng Đột Quyết đều cho rằng Hách Thất thắng là cái chắc rồi, song họ vẫn đánh cược thử xem. Bản thân tôi cũng nghĩ Hách Thất tất sẽ thắng, tuy xương cốt tay phải chưa lành hẳn, nhưng kể cả khi Hách Thất dùng tay trái thì cũng chẳng một ai ở Đột Quyết này bì được với tài bắn cung như thần của huynh ấy.

Tin tức về cuộc so tài chỉ vọn vẹn có nửa ngày trời mà đã truyền khắp nơi nơi cho người người hay biết. Người ta bảo rằng Hách Thất muốn lấy tôi, dẫu sao huynh ấy cũng là võ sĩ lợi hại nhất dưới trướng Đại Thiền Vu, sau này nói không chừng còn là tướng quân dũng mãnh nhất của Đại Thiền Vu. Mà tôi, tuy là Công Chúa Tây Lương, song ai chẳng biết Đại Thiền Vu thương tôi nhất, nếu như lấy tôi rồi, Đại Thiền Vu ắt sẽ càng tín nhiệm huynh ấy hơn.

Có điều tôi trông Hách Thất chẳng có lối nghĩ kì quái thế đâu, tôi thấy dễ chừng là A Độ kể với huynh ấy rằng tôi không chịu lấy Cố Tiểu Ngũ.

Tôi lờ mờ nhận ra rằng, Cố Tiểu Ngũ không phải loại thương buôn tầm thường. Song tôi vẫn mong, mong sao mình đừng lấy chồng sớm thế này.

Chủ tế của Đột Quyết tụng bài ca ngợi, rồi nhỏ máu dê vào bát rượu, đoạn đưa bát rượu cho hai vị anh hùng sắp tranh tài, bọn họ nốc một hơi cạn bát rượu. Tối nay hai người bọn họ quyết phân cao thấp. Hách Thất là người có tên tuổi lẫy lừng khắp Đột Quyết này, mà Cố Tiểu Ngũ, nhờ chiến công giết được vua sói mắt trắng nên nhiều người Đột Quyết xem hắn như anh hùng, hai người họ thi thố phen này khiến người người rục rịch chộn rộn. Mà chính bụng dạ tôi cũng bối rối lắm, chẳng rõ mình mong kết quả nghiêng về phe nào nữa.

Nếu Cố Tiểu Ngũ thắng, chẳng nhẽ mình thật sự phải lấy hắn ư?

Còn ví như Hách Thất thắng thì sao? Lẽ nào gả tôi cho Hách Thất chăng?

Tôi bị cái suy nghĩ ấy dọa cho hết hồn, Hách Thất chỉ thay mặt tôi răn đe Cố Tiểu Ngũ, bảo hắn bỏ ngay cái lối kiêu căng ngạo mạn ấy đi mà thôi, cũng giống như có dạo Hách Thất dạy dỗ mấy thằng cha hay hát ngoài lều A Độ, nếu bọn chúng ầm ĩ quá, Hách Thất sẽ có cách làm lũ ấy phải nín ngay. Tôi nghĩ lần này cũng thế cả, Cố Tiểu Ngũ giết được vua sói, dù cho là ai đi chăng nữa cũng cảm thấy khó mà tin được. Hắn còn tỏ vẻ chẳng hề bận tâm, ngang nhiên bảo với ông ngoại rằng, hắn muốn cưới tôi.

Thế nên Hách Thất mới nghĩ cách hòng trị thằng cha này.

Cuộc so tài ấy truyền đến tai cả Đại Thiền Vu, ông phấn chấn lắm, đích thân đi xem nữa cơ mà. Tôi vác bụng dạ thấp thỏm không yên, theo sau ông ngoại, cùng

đám người chỉ thích sôi nổi ồn ào kéo nhau đổ thẳng ra bờ sông. Võ sĩ dưới trướng Đại Thiền Vu ôm tên tới, đống tên ấy chia đều xếp chồng dưới chân 2 người. Hách Thất cầm cung của mình, trông trên tay Cố Tiểu Ngũ trống không, liền bảo: “Đệ lấy cung ta mà dùng.”

Cố Tiểu Ngũ gật đầu, Đại Thiền Vu cười mà rằng: “Nơi dân Đột Quyết ta đóng quân, chẳng nhẽ không tìm nổi một cây cung nào hay sao?”

Đại Thiền Vu ban cây cung sắt của mình cho Cố Tiểu Ngũ, tôi thấy lúng túng hộ hắn, cây cung sắt kia nặng hơn loại cung thường rất nhiều, nom hắn nho nhã yếu ớt thế, chỉ e khó mà giương được cung. Mà dễ Hách Thất cũng nghĩ vậy, huynh ấy không muốn bất công với Cố Tiểu Ngũ, liền bẩm với Đại Thiền Vu: “Hay là để đệ ấy dùng cung của thần, xin Đại Thiền Vu ban cây cung này cho thần dùng.”

Đại Thiền Vu lắc đầu, đoạn phán: “Không giương nổi cây cung sắt này, lẽ nào còn ôm mộng lấy cháu gái ta sao?”

Đám người vây quanh ồ cười, rất nhiều người Đột Quyết không tin Cố Tiểu Ngũ giết được vua sói mắt trắng, thế nên bọn họ vẫn có nét khinh thường ra mặt. Cố Tiểu Ngũ nhấc cây cung, dùng ngón tay gẩy dây cung như thể đang đánh đàn. Dây cung phát tiếng boong boong, người dân đứng quanh đấy phá lên tràng cười còn to hơn ban nãy, nom hắn vốn dĩ đã trắng trẻo thư sinh, trông chẳng khác nào bọn nhạc công người Trung Nguyên mà quý tộc Đột Quyết thường mua về, giờ lại gảy giây cung, chỉ tổ khiến người Đột Quyết càng thêm phần khinh thường.

Sắc trời dần ngả tối, khoảng không ven sông chật kín dơi bay lượn. Đại Thiền Vu gật đầu, đoạn phán: “Bắt đầu đi.”

Bên người Hách Thất và Cố Tiểu Ngũ đã chất chồng 100 mũi tên, ai bắn được 100 con rơi trước, người ấy thắng. Hách Thất giương cung đầu tiên, tuy dùng tay trái, song trăm phát trúng cả trăm, chớp nhoáng đã thấy dơi đang bay trên trời bỗng dưng rụng lả tả. Mà phía Cố Tiểu Ngũ, hắn vẫn thong thả, rút 5 mũi tên, từ từ căng dây cung.

Tôi thốt lên “Cố Tiểu Ngũ”,