Duck hunt
Đồng lang cộng hôn

Đồng lang cộng hôn

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323734

Bình chọn: 7.00/10/373 lượt.

sự châm chọc của Hàn Trạc Thần, hạ giọng hỏi: “Đại ca biết không?”“Đại ca muốn về dưỡng lão, từ sau không để ý đến những chuyện này.”“Ý của anh là?”“Từ hôm nay trở đi, cuộc sống của cậu sẽ không còn nhàm chán …”Hàn Trạc Thần tuy rằng không nói rõ, nhưng An Dĩ Phong đã ngầm hiểu được. Lôi lão đại nhả địa bàn Lan phố, như vậy là đã chấp nhận bước chân ra khỏi giới.Kế hoạch bọn họ trù tính đã lâu cuối cùng thì cũng có thể thực hiện được!“Tốt rồi! Cậu nghỉ ngơi một lát đi, ngày mai tôi lại đến.”“Từ từ …” An Dĩ Phong chần chờ một chút, hỏi: “Thần ca, phụ nữ có thể bị thay đổi hay không?”“Có, cô ấy giây trước có thể yêu cậu, giây sau cũng có thể yêu người đàn ông khác!”“Nói như vậy, cô ấy hôm qua nói không muốn gặp lại, hôm nay cũng có thể chạy tới nói: Em yêu anh?”“Tại sao hỏi như vậy?”“Tư Đồ Thuần ngày hôm qua tìm đến đây, cô ấy nói muốn làm tình nhân của em.” Giọng nói An Dĩ Phong trở nên có chút bất đắc dĩ, “Em đoán không ra cô ấy nghĩ gì.”“Đã đưa đến tận cửa như vậy thì cậu cứ nhận đi. Chơi xong, cậu sẽ phát hiện cô ta cùng những cô gái khác chẳng có gì khác nhau cả!”“Nếu chơi không xong thì sao?”Hàn Trạc Thần không trả lời, mà hỏi hắn một vấn đề khác: “Cho cậu ăn thịt nướng, ăn ba năm, cậu có chán hay không?”“Ba ngày có thể làm em muốn chết.”“Đàn ông, không ăn được thịt nướng, nghe thấy sẽ thèm muốn … Ăn được rồi, sẽ là như vậy thôi.”“Có lẽ!” An Dĩ Phong nhẹ nhàng sờ chiếc gối, trên mặt dường như còn lưu lại hơi ấm của cô.Hắn mới hai mươi tuổi, lần đầu tiên yêu một cô gái. Hắn không biết Hàn Trạc Thần nói đúng hay không, cũng không biết được tình yêu của mình đối với Tư Đồ Thuần rốt cuộc kéo dài được bao lâu …Điều duy nhất hắn biết là, hôm nay, hắn toàn tâm toàn ý yêu cô, nguyện vì cô làm bất cứ chuyện gì …———————–Hàn Trạc Thần đi ra phòng bệnh, hắn không dùng thang máy, mà đi cầu thang bộ, vừa đi, vừa gọi điện thoại.“Tôi ở phòng 309 khách sạn Việt Hoa đợi cô.”Một giờ sau, Tư Đồ Thuần mặc váy ngắn màu đen đúng hẹn đến trước.Tuy rằng hẹn ở nơi mờ ám như khách sạn, nhưng Hàn Trạc Thần ngồi ở trên sôfa, quần tây áo sơ mi ăn mặc chỉnh tề, rõ ràng tỏ ý tôn trọng. Hắn mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề: “Tôi cho cô một tháng bố trí, ngày ba mươi tháng sau là đại thọ Trác Cửu sáu mươi tuổi, tôi sẽ nói cho cô biết toàn bộ vũ khí của Khi Dã giấu chỗ nào …”“Vì sao nhất định phải đợi ngày đó?”“Đến lúc đó, người của cô có thể biết được mặt của tất cả bọn Khi Dã, một tên cũng không chạy được.”“Bắt bọn chúng thì dễ, nhưng tố cáo bọn chúng cần phải có đủ căn cứ.”“Để tôi thử xem.”“Được, tôi chờ tin của anh.”Lúc cô đi, Hàn Trạc Thần cố ý nói một câu: “Chúng ta quy ước không được cho An Dĩ Phong biết.”“Tôi hiểu!”Tư Đồ Thuần đi không lâu, một người khác liền đến, là cảnh sát Vu mặc thường phục. Hàn Trạc Thần đứng lên, thần sắc hơi câu nệ: “Ba, con muốn nhờ ba một việc.”“Có chuyện gì cứ việc nói!”“Ngày ba mươi tháng sau, con muốn nhờ ba giúp con điều đến vài đặc công trong sở cảnh sát.”“Tại sao?” Cảnh sát Vu trên mặt có chút nghi ngờ.“Con muốn làm cho Trác Cửu vào tù, ra không được.”Cảnh sát Vu kinh ngạc lui ra phía sau từng bước, “Cậu …”Hàn Trạc Thần nhìn ông, ánh mắt chân thành khẩn thiết: “Ba, nhiều năm như vậy, con chỉ xin ba một lần này.”Biểu tình của cảnh sát Vu trở nên phức tạp, có lo lắng. có khó khăn, cũng có kinh hoàng. Cuối cùng, ông nói: “…Thôi được!”Sau khi cảnh sát Vu rời đi, Hàn Trạc Thần đứng ở bên cửa sổ, hai tay chống vào ban công, nhìn ngã tư đường đông đúc xa xa. Lúc mẹ hắn còn sống, hắn luôn cố gắng làm người tốt, cho dù sinh tồn ở bên trong thế giới mà chết chóc luôn rình rập này. Nhưng từ khi mẹ hắn bị bệnh qua đời, hắn bỗng nhiên cảm thấy làm người tốt đã không còn ý nghĩa. Nếu vận mệnh đã định hắn phải bước đi con đường này, sao hắn không bước đi một cách có ý nghĩa?An Dĩ Phong nói đúng, xã hội đen cuối cùng cũng phải có trật tự!——————Nhân lúc tâm tình tốt, vết thương cũng hồi phục rất nhanh. Không đến hai tuần, An Dĩ Phong liền xuất viện, Tư Đồ Thuần đương nhiên không thể đến. Cô vụng trộm gọi điện cho hắn hỏi: “Vết thương đã khỏi hoàn toàn chưa? Sao phải vội vã xuất viện?”“Đương nhiên tốt.” Hắn lại dùng cách nói một trăm phần trăm phong cách An Dĩ Phong tiếp tục: “Không tin em đêm nay thử xem ….”“Liên lạc sau!” Cô nhanh chóng cúp điện, trái tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực, hô hấp cũng trở nên dồn dập.Người đàn ông xấu xa này đã hoàn toàn làm cho cô rối loạn. Loạn đến nỗi không lúc nào là không muốn gặp hắn. Vừa thấy mặt hắn, lại không muốn rời đi. Cô ổn định lại cảm xúc, chạy ra xe đang chờ sẵn, đi kiểm tra một quán rượu, bởi có người báo về ở đó có người mang theo súng ống.Vào đến nơi, cô liền sợ ngây người.Ba mươi mấy bàn rượu trong quán chặt đầy người, xem qua là hòa khí, chỉ biết đều là thành phần xã hội đen.Ở trong mấy trăm người đó, có hai người đàn ông mặc y phục hoàn toàn màu đen nhưng trên người lại như có chùm sáng, dễ dàng làm cho người khác chú ý đến.Một ngồi ở góc, trầm tĩnh ngay cả không khí bên người cũng không thể lưu động được, Hàn Trạc Thần.Một bị mọi người vây quanh ở giữa tiếp rượu