
riêng muốn trao đổi với Mỹ Xuân, hai bạn cứ ngồi đây chờ tạnh mưa rồi hãy về nhưng xem ra cơn mưa này dai lắm.”
Bảy Long nắm lấy cổ tay Mỹ Xuân với một bàn tay cứng như sắt tiến về phía phòng áo võ, họ vào phòng cài chốt. Trong ánh sáng từ mái nhà hắt xuống và không cần nói nhiều lời, Bảy Long vồ lấy Mỹ Xuân, sau đó cô này cũng bấu chặt vào anh ta rồi họ làm tình trên nền nhà giữa những móc áo lộn xộn. Lữ sĩ Phê nghe rất rõ tiếng quần thảo rồi rên rỉ và quằn quại trong mưa, nhất là tiếng rên khá to của Mỹ Xuân vừa khoái lạc vừa đau đớn vì cái gì của Bảy Long cũng đều to quá khổ: đầu to như đầu bò, thân to như thân heo nọc, chân như chân voi… Hắn lại biết võ nghệ.
Tiếng hai người bạn quần thảo dù rất nhỏ nhưng cộng hưởng với tiếng mưa rơi trở thành một âm thanh kích thích lạ lùng nên một lát sau, Huy Phụng cũng nắm tay Ngọc Thu kéo đứng lên và họ nhẹ nhàng tiến về phòng chứa vũ khí tập võ. Cài chốt cửa xong, Huy Phụng lại ngồi kế bên Ngọc Thu trên cái sạp nhỏ để những vũ khí ngắn (vũ khí dài dựng đứng trên một cái giá gỗ) và nói:
“Sao không thấy ba má em trả lời cho người mai mối của nhà anh vậy em?”
“Em không biết nữa chỉ thấy ba em làm thinh và trừng mắt nhìn em mỗi khi em nói bằng lòng làm vợ anh, lúc đó em thường cố thuyết phục ba rằng hoàn cảnh hai gia đình mình tương xứng vì đều là những tá điền nghèo.”
“Biết đâu ba nghĩ em đẹp nên còn chờ chỗ cao giá hơn anh.”
Nàng vẫn biết mình xinh đẹp trong đám các cô gái con tá điền, nhưng có chút nhan sắc mà nghèo cũng vô ích thôi đôi khi còn có hại. Thế nên nàng khẳng định:
“Nhưng nếu em sẽ không chịu lấy ai khác rồi ba em sẽ đổi ý, anh rán chờ em nghe…”
“Ừ anh sẽ chờ…Mà em cũng đẹp thật …”
“Em chỉ đẹp cho anh thôi…”
Huy Phụng đang đợi câu nói này, chàng giật mạnh đai vải màu đen cột tạm trên áo võ của nàng, lôi nàng vào trận đấu: phần trên người nàng đã bày biện thịt da khi cái áo rơi ra… Sau đó cả hai cùng tận hưởng lạc thú giữa gươm giáo như tướng quân và mỹ nữ giữa nơi trận mạc sau giờ giao chiến với kẻ thù. Khung cảnh tuy chật hẹp nhưng đã thêm sự thú vị ấy vào khoái lạc của hai người.
Bên ngoài, quỷ Lữ sĩ Phê thích thú tiến lại gần đống lửa, cầm lên một que củi cháy dở, một chân trần đạp vào than hồng, cái chót đuôi hình mũi tên ngoe nguẩy và bắt đầu đánh nhịp cho một bản nhạc mà chỉ có mình hắn thưởng thức: nhạc nền là tiếng mưa rơi rả rích cho phận người, thỉnh thoảng là tiếng sấm như đại bác nổ vang mang theo lời cảnh báo; trên cái nền nhạc ấy là tiếng của đôi tình nhân rên rỉ và quằn quại với cuộc chiến yêu đương, với cuộc âm dương giao đấu của họ. Và khi que củi trên tay quỷ Lữ sĩ Phê vụt nhanh xuống thì cùng lúc hắn cũng nghe rõ tiếng kêu rên thảng thốt của Mỹ Xuân. Quả là một ngày với nhiều điềm tốt lành cho hắn. Hắn cao hứng cất tiếng hát một bài mà hắn cảm tác tại chỗ vì lúc này có nhiều con quỷ đói, ma xó và ma trơi ngoài đêm mưa cũng đã chạy vào thưởng thức tài nghệ Lữ sĩ Phê và bắt đầu nhảy múa theo lời ca:
Làm sao các người còn ngăn cản bước chân ta
Vì chính tội lỗi các người đã vời ta đến
Khiến cửa hỏa ngục đã mở toang,
Bởi lòng dạ các người đầy sự tham dâm vô độ,
Đầy sự kiêu ngạo và ác tâm.
Sự bội bạc của các người làm xót xa
Người thiện tâm quảng đại chỉ đường ngay;
Các ngươi sẵn sàng mọp quỳ trước vua điên,
Và ném lên trời cao những lời nguyền rủa
Khiến giờ đây bụng ta đói cồn cào
Như gái đĩ tới giờ ngứa ngáy.
Bởi bụng ta đã thành hỏa sơn sôi sục,
Thèm nuốt chững những gì ta gặt hái
Từ mùa gặt kinh hoàng của ta đầy máu lửa,
Ta đã ăn xong những vòng xích sắt
Giữ chặt ta trong vực tối ngàn năm.
Lương thực ta nay là vũ khí
Và chiến cụ cháy đen, còn xông mùi tử khí,
Những xác người mới chết bãi chiến trường,
Những núi xương sông máu ngút ngàn,
Những khổ đau triền miên của những dân nô lệ.
Vì trước tự do nghèo hèn và nô lệ giàu sang
Các người đã chọn thân tôi đòi và rậm rật.
Cái bóng của ta sẽ như đen như nguyệt thực
Che khuất hoàn toàn hết mọi lương tâm
Và lương tâm các người đã mù lòa, tàn tật.
Bọn tiểu quỷ nắm tay nhau thành một vòng tròn nhảy xung quanh đống lửa. Rồi chúng tách ra thành hai tầng, tầng dưới nhảy chạm đất, tầng trên chổng ngược hai chân móng guốc và cái đuôi hình mũi tên lên trời lắc lư và ngoe nguẩy, có lúc duỗi thẳng và bung ra như nan quạt chuyển động đếu đặn. Đầu bọn tiểu quỷ tầng trên chúc xuống với đôi tai dơi, hai tay nắm lấy hai tay của lớp quỷ tầng dưới. Thỉnh thoảng có những thằng quỷ tầng trên quay vụ trên hai tay của đồng bọn. Lúc đó bốn cánh tay vặn lại như những sợi dây chão gồ lên thành những cục thịt to.
Đối xong quỷ Lữ sĩ Phê, nhạc trưởng của bóng đêm hung ác, tội lỗi và ngu muội, nói với bầy quỷ đói rằng hắn sẽ không trở lại làng này nữa, mọi việc giao cho chúng lo liệu. Hắn thấy cần phải đi tìm “con chồn tinh ngàn năm” để cùng cộng tác làm khổ sở dân này. Chúng tiễn đưa Lữ Sĩ Phê đi một đoạn dài là đà trên những ngọn cây, giữa trời khuya đen như mực. Khi bay được một đoạn dọc bờ sông, Lữ Sĩ phê hỏi một tiểu quỷ bay bên trái:
“Lát nữa mày về đâu?”
“Dạ em về chùa.