Pair of Vintage Old School Fru
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Thánh Yêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328024

Bình chọn: 8.5.00/10/802 lượt.

của bản thân, cũng vô tình đem trái tim của chính mình mặc cho thời gian đưa đẩy, để đến lúc này, Dung Ân đã đẩy anh ra quá xa…..Còn trừng phạt nào, nhẫn t hơn ều này?.

“Việt”, nhìn khuôn mặt hữu trước , từng hơi thở của anh, Dung Ân đều có thể cảm nhận được rõ ràng, “Nếu như, mẹ tôi thành ra như vậy, chúng ta đã có hy vọng trở về bên nhau”.

“Anh sẽ tìm bác sỹ ều trị tốt nhất, Ân Ân….”

“Việt, nguyên do phải chỉ là hồi phục được hay ”, Dung Ân khẽ đẩy anh ra, “Tôi phải về rồi”.

“Trở về, đâu?”, Diêm Việt dùng hết sức kéo tay , “Trở về bên anh ta?”

Lực từ tay anh rất , thậm chí khiến đau nhức, Dung Ân vẫn như trước, thái độ dửng dưng, “Việt, tôi chưa từng thuộc về ai”. Chí ít, trái tim của là tự do.

Nếu như muốn, mất còn? Chỉ là, vẫn còn có mẹ, biết rõ chính bản thân nên dừng lại ở đâu cho giữ đúng chừng mực.

Cô muốn rời , bàn tay đã buông ra của Diêm Việt lần nữa vẫn cố chấp, “Ân Ân, anhép, nhưng chí ít, có thể cùng anh ăn cơm tối được ?”

Bước chân dừng lại, người đàn ông đứng dậy theo sau, “Chúng ta nên độc trong ngày Lễ tình nhân”.

Bầu khí đường phố, trước nay vẫn luôn ám ảnh Dung Ân, những ngày này, luôn luôn nhắc nhở , chính mình là kẻ đơn.

Không nỡ từ chối, càng muốn mình ở lại trong căn phòng trống trải.

Đi xuống dưới tầng, vú Lưu đã chu bị xong bữa tối, “Thiếu gia, Ân Ân, có thể ăn cơm rồi”.

“Không, chúng tôi ra ngoài ăn”.

“Việt”, Dung Ân nhìn vào bàn bày biện rất nhiều món ăn, “Chúng ta ăn ở nhà được rồi”, miễn là, ở mình là tốt rồi.

“Vú Lưu, bác vất vả rồi ạ”, Diêm Việt mặc áo khoác, tới kéo tay Dung Ân, “Anh đưa em ra ngoài”.

“Cứ từ từ”, vú Lưu đột nhiên vui , “Hai người đường c thận”.

Xe ra khỏi biệt thự, khi tới chợ, Diêm Việt để lại xe, khi quay về, trong tay anh là hoa và sô–la. Những thứ biểu trưng lãng mạn nhất, đều hề thiếu.

Đóa hoa hồng diễm lệ đua nhau khoe sắc, tỏa hương nồng đượm, Dung Ân ngg đầu nhìn khuôn mặt chuyên chú lái xe của Diêm Việt, nhưng người đàn ông này, tại sao với mỗi lúc xa lạ?

Đi đến nhà hàng, là Cao Tửu, xe dừng lại, Dung Ân vẫn như cũ động đậy.

“Ân Ân?”

“Chúng ta nơi khác được ?”, Nơi này Nam Dạ Tước thường xuyên tới, sợ rằng sẽmay bắt gặp.

“Anh đã đặt bàn rồi”, Diêm Việt xuống xe, tay vòng ra sau lưng , “Em sao vậy?”

Đặt hoa trong tay xuống, Dung Ân xuống xe, “Không có gì, thôi”.

Vào trong nhà hàng, bữa ăn Tình nhân của Diêm Việt, đủ loại thức ăn đẹp bày biệnbàn.

Dung Ân ăn nhiều, bàn ăn, Diêm Việt ngồi ở phía đối diện vươn tay về phía khuôn mặt , dường như đã thành phản xạ có ều kiên, Dung Ân nhanh chóng né tránh.

Bàn tay người đàn ông gượng gạo dừng lại giữa trung, “Khóe miệng em có dính cơm”.

Nói xong, nghiêng mặt, tự tay lau, “Ân Ân, anh ngay cả chạm vào em chút cũngđược sao?”

Dung Ân cúi đầu, chuyên chú ăn thức ăn, chu bị đáp lời, đầu vừa ngg lên, hai đã đối diện Nam Dạ Tước ở cách đó xa.

Người đàn ông đứng ngạo nghễ ở trung t nhà hàng, bá đạo mà cường hãn đứng c đường, hai tay anh ta đút túi quần, thân thể cao lớn theo tư thế đứng nghiêng, ở anh ta, lúc nào cũng toát lên khí thế dũng mãnh, dù chỉ đứng yên chỗ, lời nào, cũng khiến người xung quanh cảm áp lực đè nén mẽ.

Yết hầu cơ hồ như bị tắc nghẹn, bốn đối diện cùng lúc.

Động tác của Hạ Phi Vũ thân mật quấn lấy cánh tay người đàn ông, Nam Dạ Tước khóe miệng dường như cong lên, như có như , thần sắc tràn ngập nguy hiểm.

Dung Ân vội vã cúi đầu, nơi đông người, anh ta hẳn là sẽ hành động tùy tiện.

Nhận chột dạ né tránh, Nam Dạ Tước nụ cười ngày cứng nhắc, ám muội.

Anh bước bình ổn về phía trước, Hạ Phi Vũ theo kịp, “Tước, gia đình người ta ăn, chúng ta nên làm phiền….”

Chỉ là lời chưa dứt, Nam Dạ Tước đã đến trước bàn của hai người, vì ngồi quay lưng, Diêm Việt trước đó phát ra anh, “Anh muốn gì?”.

Người đàn ông đáp lời, thân ảnh anh ta vừa đủ che khuất khuôn mặt Dung Ân, tay để trong túi quần bỏ ra, trong lòng bàn tay là hộp đồ trang sức.

Thấy anh ta giận dữ cũng tha thứ, trái lại càng cảm luống cuống.

“Đây vốn là tặng cho ”, Ngày lễ Tình nhân, anh thể cùng , quà cũng đã chu bị từ trước, lại nghĩ rằng, vẫn như cũ tùy tiện hành động.

Cùng lúc đó là vô số những ánh chăm chú nhìn vào Dung Ân, đợi được phản ứng của , Nam Dạ Tước lùi về sau vài bước, cánh tay chặn lối của nhân viên phục vụ.

“Quí khách cần gì ạ?”

Người phục vụ cầm tay khay thức ăn, Nam Dạ Tước nghiêng mặt nhìn, đem hộp đồ trang sức trong tay bỏ vào trong bát canh còn phân nửa, “Vứt nó vào thùng rác”.

“Vâng”, người phục vụ hai mở to ngạc nhiên, nhìn tên thương hiệu ghi hộp đồ, chỉ biết chắc c đây là món trang sức đắt giá, xa xỉ.

“Rác rưởi, giữ lại b tay!”, Nói xong cùng Hạ Phi Vũ rời , cũng quay đầu lại lấy lần.

Hộp trang sức chìm trong bát canh, vỏ ngoài đã bắt đầu bị làm hư, người phục vụ chưa từng trải qua tình huống này, biết xử lý ra sao, chỉ biết đứng yên tại chỗ.

Dung Ân làm bộ như có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm, nhưng nỗi lòng lại dấy lên những cảm xúc khó diễn tả, lần nữa, kết cục lại là thùng rác.

Ăn xong cơm tối, Diêm Việt vốn định đưa về, nhưng Dung Ân đã mệt đến rã rời, kiên trì muốn tự mìn