
ền ngay lập tức xịt vào mũi cho anh.
“Việt, anh sao rồi, đỡ hơn chưa?”
“Đỡ…khó chịu”, sắc mặt Diêm Việt vì khó thở mà đỏ bừng, anh cướp lấy lọ thuốc từ tay Dung Ân, ra sức sịt, nhưng cơn suyễn lại càng mỗi lúc một nặng hơn.
Dung Ân luống cuống thêm bội phần, hô hấp Diêm Việt nhanh chóng chuyển sang dồn dập, lọ thuốc bị anh bóp đến mức méo sẹo, cổ họng cũng vì hiếm khí mà đỏ bừng, bộ dạng vô cùng đáng sợ.
“Việt, chúng ta mau xuống núi”.
Dung Ân vội vàng dìu anh dậy, nhưng Diêm Việt đã bị nặng đến mức ngay cả sức để đứng lên cũng không còn, cô vươn tay giúp anh, sử dụng toàn bộ sức bình sinh đỡ anh lảo đảo đứng dậy.
Trời đã bắt đầu nhá nhem tối, dưới chân là đá trơn trượt, cả người ngã xuống rồi nằm nhoài lên mặt đất.
“Việt!”, Dung Ân cấp bách đến độ không biết phải làm gì, Diêm Việt muốn làm cô bất ngờ, cũng không muốn có ai làm phiền, nên hai người đã cố ý tự đi riêng. Lúc này khắp bốn bề đều là núi, ngay cả một bóng người cũng không có, cô quỳ gối xuống đất, cái lạnh đến thấu xương, thâm nhiễm vào cả cõi lòng, bi thương đến vô cùng tận.
Toàn thân Diêm Việt bị cành cây mọc tua tủa xung quanh làm trầy xước, cơ thể nằm bải hoải lộ ra vẻ bất lực, Dung Ân không kịp nghĩ ngợi, ngay lập tức đỡ anh ngồi dậy, cõng anh trên lưng xuống núi.
“Ân……Ân”
“Việt, em không sao”, Dung Ân cũng không dám nói bừa, hơn nữa tình trạng lúc này của DIêm Việt đã khiến cô sợ đến tá hỏa, yết hầu run rẩy, hai đùi gần như đã mất cảm giác bước đi loạng choạng, “Lúc lên núi, anh đã cõng em, bây giờ….”.
“Ân Ân…”
Giọng nói từ trên lưng vọng xuống yếu ớt tựa như một chuỗi hạt trân châu bị đứt giữa chừng, Dung Ân kéo lấy cánh tay anh, để cơ thể cao lớn của anh bám trụ được trên lưng mình, cô chỉ có thể cúi lưng hết sức để hai chân anh không bị lê dưới đất, “Việt…..Anh, đừng nói nữa, sức khỏe, quan trọng hơn”.
“Ân Ân”, Diêm Việt bắt đầu có dự cảm chẳng lành, cơn hen suyễn của anh mỗi lúc một kịch liệt hơn, “Em…..vui không?”.
“Vui, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời em”,ngữ khí Dung Ân nức nở, nước mắt từng giọt lạnh giá rơi xuống mu bàn tay anh, “Việt, có anh bên cạnh mỗi ngày, trái tim em mới có thể vui vẻ, chúng ta sẽ rất nhanh xuống chân núi, anh có thể cố được không?”.
“Ân Ân”, Diêm Việt đã không thể nói được một câu trọn vẹn, “Anh….yêu…..em”.
Lệ tuôn như nước vỡ đê, Dung Ân cũng không dám khóc thành tiếng, cô chỉ cố gắng điều hòa hô hấp, hai vai không ngừng run rẩy, Diêm Việt nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của cô, khi Dung Ân cúi đầu, còn có thể cảm nhận được cổ họng mình đang lạnh cóng.
“Việt, em cũng yêu anh…”
“Ân Ân”.
Những lời này là gì? Sinh ly tử biệt sao?
Dung Ân ngẩng đầu, nhận thấy hai cánh tay của người đàn ông đã trở nên trắng bệch, hai mắt cô đẫm lệ, nhưng sự rắn rỏi vẫn không biến mất, cô quay đầu lại, hốc mắt đỏ rực, “Việt, em nhất định sẽ đưa anh xuống núi, anh không được xảy ra chuyện gì, biết chưa?”.
Diêm Việt tựa trên vai cô, tiếng thở dốc mỗi lúc một dồn dập, ánh trăng nghiêng vẹo, Dung Ân chỉ cảm thấy chính mình nghe được tiếng tim đập, cùng tiếng hít thở yếu ớt của người đàn ông.
Đường núi không quá dốc, nhưng cô tốn rất nhiều thời gian mới xuống được.
Vất vả sau chặng đường gian truân, bộ dạng hai người đã chật vật đến bất kham, vết trầy xước nhiều vô kể, khi Dung Ân thả Diêm Việt xuống, đầu anh đã buông thõng,hai mắt cũng nhắm nghiền.
Dung Ân không có thời gian để sợ hãi, cô chạy ngay ra đường bắt xe, nhưng nơi này là chốn hẻo lánh, vốn dĩ không hề có xe qua lại, có một chiếc xe dừng lại, nhưng khi cô đỡ Diêm Việt tới gần, người tài xế thấy vậy liền từ chối.
Dung Ân vừa khóc vừa vẫy xe, sau cùng ngồi bệt ra giữa đường, ngay khi có một chiếc taxi dừng lại, cô liền vội vàng nhào tới, “Cầu xin anh, cứu anh ấy, tôi cầu xin anh….”
Tài xế sau khi nhìn kỹ qua cửa kính xe, trông thấy sắc mặt Diêm Việt, anh ta liền không để tâm, rợm bỏ đi, Dung Ân rất khó khăn mới gọi được xe, thấy anh ta chuẩn bị đi, cô chạy đến mở cửa, chắp hai tay khẩn thiết cầu xin, nhưng vì quán tính, cả người cũng bị lôi theo một đoạn, trên quần để lại một vết rách lớn, “Anh không thể, anh không thể thấy chết mà không cứu được”.
“Cô nương, tôi còn có khách”.
“Tôi mặc kệ anh có bao nhiêu khách”, trong mắt Dung Ân đã bắt đầu nhuốm vẻ dữ tợn trước nay chưa từng có, cô ổn định lại cơ thể, hai chân chắn trước bánh xe, “Anh muốn đi, thì đi đè lên chân tôi đi!”.
Vừa nói xong, nước mắt lại tuôn như mưa như gió.
Cô đã không còn cách nào khác.
Tài xế thấy vậy, chỉ đành cho rằng chính mình không may, “Vậy được rồi”.
Dung Ân nghe xong, vội vã đứng dậy, rất sợ anh ta sẽ giống người trước đó, liền thẳng thắn, “Tôi đã nhớ rõ biển số xe của anh”
, Nói xong, lúc này mới chạy ra ven đường, đỡ Diêm Việt lên xe.
“Việt, không sao nữa, chúng ta đang đến bệnh viện rồi”, Dung Ân đỡ đầu anh gối lên bả vai gầy guộc của mình, dọc đường đi, cô đều cố gắng hết sức bắt chuyện cùng anh, nhưng anh lại không đáp lại lấy một câu, cô nắm lấy tay anh, chỉ cảm nhận được hai tay đã lạnh như băng.
“Việt, anh đừng làm em sợ”, Dung Ân lấy tay vuốt ve