
n ứng, cả người cô ta ngã vào lồng ngực Nam Dạ Tước, người đàn ông chỉ khẽ cười, bàn tay dịu dàng đặt sau đầu cô ta khẽ vuốt, chỉ là ý cười không thâm nhiễm đến đáy mắt, tận sâu là nét ảo não phiền muộn.
Nếu như là Dung Ân trước đây, cô nhất định sẽ phản ứng rất khéo léo, cũng sẽ không ngay lập tức trả lời, càng không làm bộ kiểu cách.
Vài ngày sau đó, Dung Ân đều trú tâm toàn bộ vào công việc, trước đó Thẳm Mặc đã giao cho cô một hạng mục mới, cũng là mục tiêu của công ty Sang Tân, đây là công trình trọng điểm, không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, thậm chí đôi khi còn phải tăng ca tới tận khuya để hoàn thiện cho kịp tiến độ công việc.
“Ân Ân, tất cả lúc này đều nhờ vào cậu, nếu có thể nhận được gói thầu này, công ty chúng ta sẽ chuyển sang nơi mới, địa điểm cũng đã tìm được rồi”.
“Chuyển đi đâu?”.
“Mình cùng mọi người đã bàn bạc, chuẩn bị chuyển đến khu thương mại, tiền thuê cũng vừa phải, hơn nữa đi lại rất thuận tiện, chỉ là…..Hơi cách xa nhà cậu, đến lúc đó mình sẽ cùng cậu và bác gái thuê một căn nhà nhỏ quanh đó, được không?” Thẩm Mặc nói xong, vẻ mặt có phần cẩn trọng hơn.
Kỳ thực, ở nơi nào cũng có gì khác nhau?
“Được rồi, mình sẽ cố gắng lấy được gói thầu”, Vấn đề chính yếu là, Dung Ân vui vẻ khi được ở bên cạnh những người đồng nghiệp này, cũng có thể vì họ phấn đầu hết mình hay bất chấp hy sinh.
“Thật sao?”, Thẩm Mặc nghe xong, vui mừng khôn siết, “Trời ơi, Ân Ân, cậu không biết mình đã hạ quyết tâm khó khăn như thế nào đâu, mình chỉ sợ cậu sẽ không đồng ý, suốt nhiều ngày qua cất công lo lắng, tưởng như muốn chết mới mở miệng được”.
“Ai bảo cậu không chịu nói với mình sớm?”, Dung Ân cười cô, “Đáng đời cậu, suy nghĩ quá làm gì cơ chứ”.
“Ân Ân, có cậu ở cùng, mình không tin chúng ta không có gì không thể đạt được”, Thẩm Mặc làm dáng nắm chặt năm ngón giơ lên trước mặt Dung Ân, động tác tràn ngập chí khí.
“Làm việc thôi”, Dung Ân cầm lấy văn kiện trên bàn làm bộ đập xuống đùi cô, “Giám đốc như cậu chỉ biết lười nhác thôi”.
“A, cậu đánh thật à, phải rồi, hay tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm một bữa”.
Sau khi hết giờ làm, cũng đã là tối muộn, Thẩm Mặc rủ cô cùng đi ăn cơm, nhưng cô nhớ đến mẹ Dung, nên liền từ chối. Lúc này, cô đã đói đến hoa mắt, dạ dày bắt đầu rộn rạo. Vội vàng bắt chuyến xe cuối cùng về nhà, đi tới chân cầu thang, Dung Ân ngẩng đầu nhìn lên, trong nhà vẫn đang sáng đèn, cô mỉm cười, mọi mệt mỏi dường như cũng bay biến.
Chỉ vài ngày nữa là đến năm mới, giải quyết xong giấy tờ mời thầu, cô có thể ở bên cạnh mẹ cả ngày.
Vừa bước vào cửa, đã nghe được tiếng cười vọng ra của mẹ Dung, trên bàn bày biện rất nhiều món ăn đẹp mắt, còn có bánh sủi cảo, Diêm Việt và mẹ cô, hai người cùng ngồi trên ghế sô pha.
“Tại sao anh lại ở đây?”
“Ân Ân”, mẹ Dung vừa muốn đứng dậy, Diêm Việt thấy thế, liền cẩn thận đỡ bàn ngồi xuống xe lăn, “Người giúp việc hôm nay có việc, vừa lúc anh qua đây, cũng tiện mua luôn đồ, chờ em về cùng ăn”.
Dung Ân nhìn lên đồng hồ, “Mẹ, cũng đã chín giờ rồi, chờ con làm gì nữa”.
“Mẹ đã ăn một ít sủi cảo rồi”, mẹ Dung ngồi trước bàn, bàn tay vỗ vỗ trên mu bàn tay Diêm Việt, “Việt, ngồi xuống ăn đi cháu, cháu cả ngày đã làm việc vất vả, chắc cũng đói bụng lắm rồi”.
Dung Ân rửa sạch tay rồi ngồi xuống bàn, xới cơm đưa đến tay Diêm Việt, mẹ Dung trông thấy cảnh tượng này, cõi lòng chợt bùi ngùi xúc động khôn nguôi, “Ân Ân, nếu không có chuyện một năm trước, con và Việt nói không chừng đã nên nghĩa vợ chồng, cũng không xảy ra nhiều hiểu lầm đến vậy”.
“Mẹ”, Dung Ân ngắt lời bà, “Đều là chuyện đã qua, mẹ nhắc lại làm gì”.
Diêm Việt cầm lấy đũa, mẹ Dung không hiểu, rốt cuộc trong lòng Dung Ân đang nghĩ gì, bà cũng không nói gì thêm, bữa ăn trôi đi trong sự im lặng, chỉ hi hữu vang lên đôi bag câu hỏi thăm.
Diêm Việt cũng không nói nhiều như trước, tính tình trầm hơn rất nhiều, càng ở cùng anh lâu hơn, Dung Ân lại càng không tìm ra được bóng hình trước đây của Diêm Việt.
Sau khi ăn cơm xong, anh cùng mẹ Dung ra phòng khách xem tivi, Dung Ân rửa bát xong, đi ra tiễn Diêm Việt xuống lầu.
Hành lang tối đen như mực, Dung Ân vịn tay trên lan can, bước từng bước dè dặt để không bị ngã, Diêm Việt đi trước cô, giữa không gian vời vợi, chỉ nghe được tiếng bước chân. Dung Ân mải miết nghĩ ngợi, cũng không chú ý người phía trước đột nhiên dừng bước, đến khi nhận ra, người đã đụng phải anh, từ sống mũi truyền đến cảm giác đau nhức.
Hành lang vốn dĩ đã chật hẹp, gót chân cô chới với trên bậc hành lang, gần như sắp ngã xuống, thắt lưng bị người đàn ông đỡ lấy, còn chưa kịp kêu lên vì bất ngờ, môi mỏng đã chuẩn xác phủ lên môi cô chiếm hữu, Diêm Việt dùng lực rất mạnh, cô dùng hai tay cũng không sao giãy giụa được, môi anh hung hăng cậy miệng cô, mạnh bạo, cuồng nhiệt, gần như đang tham lam chiếm hữu đến vô cùng tận.
Ngay khi Dung Ân muốn đẩy ra, trên mặt đã phủ một tầng lạnh lẽo, một giọt, lại một giọt….Cô sợ hãi, chỉ kịp cảm nhận được, nụ hôn của anh, dần lấy lại vẻ nhu hòa, môi hôn dừng lại, nhưng cũng không rời đi, hơi lạnh nhập vào miệng, khiến Dung Ân chỉ càn