
hoàn cảnh dưới chân núi trước đây, cô cũng đã từng bất lực cầu cứu như vậy.
Nam Dạ Tước đặt tay trên nóc xe, khom hạ thắt lưng, “Người còn chưa chết, ông từ chối? Chúng tôi sẽ đi xe của ông”.
Tài xế nghe vậy, liền nổ máy rợm thẳng thừng bỏ đi, Nam Dạ Tước chưa từng phải ngửi khói xe, đi hai ba bước lên đằng trước, cẳng chân thon dài hung hăng đá vào buồng máy , tài xế cả kinh, hai mắt trợn tròn, chỉ trông thấy đầu xe bị lõm một mảng lớn, Nam Dạ Tước móc ví ra, lấy ra một xấp tiền đưa đến trước mặt người đàn ông nọ, “Ông đi trước, tôi theo sau, dám có ý nghĩ khác, tôi sẽ giết chết ông”.
Nói xong, không chú ý đến sắc mặt sửng sốt của Thẩm Mặc, mở cửa xe đằng sau, “Những người bị thương đi trước, những người còn lại gọi xe sau”.
Tài xế ngồi bất động, tiền rơi lả tả trên ghế phụ, cũng không dám nhặt lên, đợi đến sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi mới vặn khóa, Dung Ân muốn theo bọn họ, liền bị Nam Dạ Tước kéo lại, “Cô đi cùng tôi”.
Khoác áo vét màu trắng lên người, cô đã lạnh đến run lẩy bẩy, đên khi Nam Dạ Tước lấy xe đi ra, ra hiệu cô đi lên, Dung Ân mở cửa xe sau, cả người lui vào trong.
Cô khúm núm ngồi xuống, hai tay nắm chặt lấy cổ áo vét của anh, khuôn mặt bị che lấp bởi mái tóc dài đang buông xõa, Nam Dạ Tước có nhìn kỹ qua gương chiếu hậu cũng không sao nhìn ra được biểu tình trên khuôn mặt cô lúc này, chỉ thấy hai vai cô run rẩy không thôi, hai đùi không kiên nhẫn khép chặt.
Xe taxi phía trước đi hướng về phía bệnh viện, con ngươi Nam Dạ Tước sắc bén nhìn chòng chọc Dung Ân, đột nhiện anh bẻ tay lái, quành xe đi sang hướng khác.
Dung Ân trước sau vẫn cúi đầu, năm ngón tay cấu chặt để lại những dấu lưỡi liềm trên lòng bàn tay, đâm vào mỗi lúc một sâu. Cô cũng không phát hiện xe đã đi chuyển hướng, mãi cho đến khi cửa sau xe được mở ra, khuôn mặt bị một bàn tay nâng lên, hai mắt Dung Ân mê ly mơ màng, hô hấp cũng nóng ran kịch liệt.
Bàn tay Nam Dạ Tước dán lấy khuôn mặt cô, lạnh lẽo đến thấu xương, lại mang đến cảm giác khoan khoái dễ chịu khiến người khác không nỡ rời khỏi.
Khuôn mặt tuyệt mỹ bị vặn lại, một nụ hôn nồng nhiệt đột nhiên phủ lên khiến toàn thân Dung Ân run rẩy, Nam Dạ Tước nhẹ đẩy cô ngã ra phía sau, thân thể cao lớn theo đó đè xuống.
Sự khát khao này, so với lần trước lại càng mãnh liệt hơn, mọi tế bào trong toàn thân dường như đều đang sục sôi muốn phóng thích, một tay không bị thương của Nam Dạ Tước thuần thục tìm được khóa, vừa cởi ra, bàn tay đi vào trong thăm dò, Dung Ân liền mở tròn hai mắt.
Cô chật vật để anh có thể buông tay, lẽ nào, lại cam tâm để mọi thứ trở về nguyên trạng?
Không, không thể!
Cô gạt mạnh tay khước từ, khuôn mặt tuấn tú của Nam Dạ Tước đang chôn trong cổ cô ngẩng lên, “Có chuyện gì?”.
“Mau đến bệnh viện, tay của anh để như vậy sẽ càng nặng thêm”.
Người đàn ông không quan tâm, bờ môi mỏng tiếp tục quấn lấy cổ cô không ngừng kích thích, Dung Ân chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu vô cùng tận, cô nghe được thanh âm trầm thấp của Nam Dạ Tước thoang thoảng bên tai, “Cô chịu được sao? Tôi không ngại, cô để ý cái gì?”.
Dung Ân nghe vậy, động tác trên tay liên dừng lại, Nam Dạ Tước tưởng rằng cô đã thông suốt, vừa muốn gỡ bỏ thắt lưng, lại không biết cô đẩy mạnh người, bả vai đụng vào cánh tay đang bị thương của anh, “Dung Ân, cô làm loạn còn chưa đủ? Ngoan ngoãn thả lỏng chân”.
Người đàn ông phẫn nộ đến đỉnh điểm.
Dung Ân vốn không nghĩ anh sẽ tức giận, nhưng chuyện này sẽ hất quăng sạch sẽ mọi thứ, cô làm sao có thể cam tâm trở về điểm xuất phát?
“Tước thiếu, anh cần phải suy nghĩ cho kỹ, nếu hôm nay em thành người của anh, sau này, anh có muốn bỏ em sẽ là điều không thể”, nhịp thở Dung Ân gấp gáp, hai cánh tay quấn lấy cổ Nam Dạ Tước. Người đàn ông quả nhiên dừng động tác, “Cô có thể chịu được?”.
“Nếu anh muốn thay em giải quyết, em cầu còn không được”.
Nam Dạ Tước nhìn chuyên chú biểu cảm khó khăn của người phụ nữ dưới thân, hai tay chống bên hông cô, tối nay, nếu không phải anh xuất hiện kịp lúc, tư thái kiều diễm này, chẳng phải sẽ đặt dưới thân Bùi Lang hay sao? Nghĩ vậy, ánh mắt anh lộ ra vẻ chán ghét, hai tay đang chống đẩy lên, đóng phịch cửa xe, ngồi lại vào ghế lái.
Anh chỉ là nghĩ theo lẽ thường, nhưng không nghĩ tới, Dung Ân sẽ chấp nhận mất cả chì lẫn chài, trong mắt anh, cô là người đã thỏa hiệp.
Xe nhanh chóng phóng đi, Dung Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới biết nơi đây là một hẻm tối, ra ngoài phố, vượt qua hai lần đèn đỏ là có thể đến bệnh viện.
Dung Ân ngồi lui vào một góc, cài lại khóa, sờ lên áo len, toàn thân đã bị mồ hôi túa raướt đẫm, bê bết đến khó chịu.
Nam Dạ Tước quả nhiên không hề còn để tâm cô sống chết ra sao, một mình lái xe, phóng nhanh như bay khiến xe đi lại tán loạn, Dung Ân cắn chặt môi dưới, thi thoảng, không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ, cô lại vội vã lấy hai tay bụm miệng.
Tới bệnh viện, người đàn ông túm lấy cánh tay cô kéo ra ngoài, hai người đi vào hai khoa khác nhau, cánh tay Nam Dạ Tước bị rạch một đường bởi bình rượu, cần phải khâu lại vài mũi, còn Dung Ân, lại cần rửa ruột. Cả một đêm phải