
:
Đây là tiền thù lao đêm nay của tôi, số còn lại vẫn là của anh.
Dung Ân nhấn mạnh, đây chính là tiền do cô nhảy múa mà có được, không có gì đáng xấu hổ. Số tiền ngày hôm qua cũng vậy, đều là do bản thân cô phải làm việc vất vả mới kiếm được, cho nên cô có thể yên tâm thoải mái mà nhận.
Dung Ân vịn một tay vào cánh cửa để đứng lên, cô sờ soạng một lúc vẫn không tìm được chỗ mở cửa, đằng sau liền truyền đến tiếng cười nhạo của người đàn ông kia. Sau đó cánh cửa kêu
Cạch
một tiếng, anh ta rút tay lại, thì ra đây là cửa khóa bằng vân tay.
Dung Ân không chần chừ một giây, cô vừa chạy ra ngoài vừa nghĩ, xem ra không thể làm việc lâu dài ở Cám Dỗ được nữa.
Người đàn ông ở đằng sau nhìn cô chạy đi, ý cười trên môi anh ta càng ngày càng đậm.
Về đến nhà, Dung Ân lấy tiền ra, cô đặt chúng cùng một chỗ với số tiền ngày hôm qua, tổng cộng đã được hơn mười vạn, ít nhất có thể đảm bảo cuộc sống trong vòng ba tháng tới.
Cô lại lấy sơ yếu lý lịch ra, ngón tay lướt qua nét chữ xinh đẹp trên đó, cô đã không thể nhớ được, lúc điền thông tin vào bộ hồ sơ này, tâm trạng của cô là như thế nào.
Mới sáng sớm, Dung Ân đã thay một bộ quần áo nghiêm túc, rồi đi ra ngoài, bộ trang phục này, cô mua để mặc đi xin việc, nhưng cô cũng không nhớ, rốt cuộc mình đã mặc nó được mấy lần.
Đi chưa được bao lâu đã gần đến buổi trưa, Dung Ân cầm sơ yếu lý lịch, gõ cửa phòng nhân sự của một công ty.
Mời vào.
Một giọng nói phát ra từ bên trong, cô đẩy cửa bước vào, trưởng phòng nhân sự nhìn thấy cô, cười gật đầu.
Ngồi đi.
Ông ta vừa nói vừa chỉ vào chỗ ngồi ở đối diện, Dung Ân ngồi xuống, cô rất nhanh đưa sơ yếu lý lịch của mình ra, trưởng phòng cầm lấy, nhanh chóng nhìn qua một lượt:
Bằng cấp rất cao.
Khuôn mặt nghiêm túc của trưởng phòng hơi mỉm cười nhìn Dung Ân, khiến hai tay đang nắm chặt của cô không tự giác thả lỏng.
Nhưng mà, nụ cười của ông ta cũng không duy trì được lâu, đến khi trưởng phòng nhìn thấy tên của cô, theo thói quen ông ta đưa tay đẩy gọng kính, ngữ khí nghi ngờ hỏi:
Dung Ân?
Vâng.
Dung Ân lo lắng gật đầu, tâm trạng ngay lập tức trở nên căng thẳng, từ trước đến nay trong khi phỏng vấn, không chỉ có một người đã từng hỏi cô như vậy.
Ôi!
Thật là, trưởng phòng khẽ thở dài, đem sơ yếu lý lịch trả lại cho cô:
Chúng tôi không thể tuyển dụng cô được.
Tại sao?
Dung Ân không hiểu hỏi ngay, tại sao kết quả lần nào cũng như vậy.
Chuyện này, tôi không thể trả lời, cô đi ra ngoài đi.
Trưởng phòng đã lấy lại vẻ mặt khó gần lúc đầu, ông ta cúi xuống sắp xếp lại giấy tờ trên bàn.
Tâm trạng cô lại một lần nữa rơi xuống đáy vực, hi vọng mới có được lại một lần nữa hóa thành bọt biển, nếu như vậy, cô thà không có còn hơn, Dung Ân đứng dậy cầm lấy hồ sơ của mình, cô xoay người đi ra ngoài, không hề quay đầu lại.
Đi đến quảng trường Thế Kỷ, Dung Ân nắm chặt hai tay, hồ sơ bị cuộn lại nhàu nát nhăn nhúm. Nhưng ngay sau đó, Dung Ân không đành lòng, cô nới lỏng tay, lấy sơ yếu lý lịch vuốt phẳng lại.
Ánh mặt trời nắng chói chang làm Dung Ân không mở mắt ra được, những vầng sáng chói lóa đủ mọi màu sắc, khiến cô bị hoa mắt chóng mắt, hít vào một hơi thật sâu, Dung Ân ngồi xuống ghế.
Chương 4 : Ra giá
Bên cạnh cô, Thẩm Mặc cũng ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, thấy bộ dạng thất thần của Dung Ân thì quay sang nhìn, khi ánh mắt chạm đến sơ yếu lý lịch trên tay cô liền lên tiếng:
Bạn học kiến trúc à, đang đi tìm việc sao?
Dung Ân quay sang nhìn cô ấy:
Đúng vậy, nhưng mà mình vẫn chưa tìm được
Mình thấy bằng cấp của bạn rất cao, trường đại học cũng rất nổi tiếng, sao lại không xin được việc nhỉ?
Thẩm Mặc cầm lấy sơ yếu lý lịch trong tay cô, cẩn thận mở ra xem.
Dung Ân miễn cưỡng mỉm cười, lắc đầu nói:
Thế mà chẳng có công ty nào muốn tuyển dụng mình.
Ôi! Nếu bạn có hứng thú, thử đến công ty của mình xem sao? Chỉ có điều quy mô không lớn, là công ty do mình và mấy người bạn cùng thành lập, vừa mới mở thôi.
Thẩm Mặc tràn đầy tự tin, cười hớn hở, đem sơ yếu lý lịch trả lại cho cô.
Thật sao?
Dung Ân bất ngờ không thể tin được.
Đương nhiên, chỉ có điều, tiền lương sẽ không cao, tháng đầu tiên chỉ được hai nghìn nhân dân tệ.
Thẩm Mặc cười ngượng ngùng:
Công ty vừa mới thành lập, vẫn chưa đi vào quỹ đạo.
Không đâu, hai nghìn là nhiều rồi, Cảm ơn bạn.
Dung Ân vui vẻ, đây là công việc đầu tiên của cô sau khi tốt nghiệp.
Được, mình tên là Thẩm Mặc.
Cô ấy đứng dậy, vươn tay ra.
Mình là Dung Ân.
Đây là địa chỉ công ty của bọn mình, chín giờ sáng mai bạn hãy đến đó nhé.
Thẩm Mặc lấy danh thiếp trong túi ra đưa cho cô.
Dung Ân nhận lấy, vui vẻ gật đầu.
Sau khi chia tay Thẩm Mặc, cô không đi làm nữa, mà một mình đến chợ mua rất nhiều đồ ăn. Sự lo lắng bấy lâu nay cuối cùng cũng được gỡ bỏ, tâm trạng của cô rất tốt.
Về đến nhà, mẹ Dung Ân đang nấu cơm, cô ngay lập tức hướng vào bếp gọi to:
Mẹ ơi, mẹ ra đây nhanh lên.
Mẹ Dung Ân nghe thấy vội vàng chạy ra:
Ân Ân, sao vui vẻ vậy con? Lại mua nhiều thức ăn như thế này nữa.
Mẹ ơi, con tìm được việc rồi.
Cô đặt các thứ trong tay xuống, ôm lấy mẹ.
Thật à con?
Mẹ Dung