Teya Salat
Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Lục Xu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326780

Bình chọn: 8.5.00/10/678 lượt.

toàn nghe theo. Cô ngoan ngoãn bước lên xe anh.Ngồi vào trong xe rồi cô vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, cô không biết anh đi lấy xe lại đây từ khi nào, không biết quan hệ hiện tại giữa họ là gì, buồn cười nhất chính là cô lại không muốn biết rõ ràng những điều đó.“Đưa em về nhà?”Vương Y Bối giơ một ngón tay lên lắc lắc trước mặt anh, bộ dạng cô giống người say thật sự: “Không!”, cô bật cười: “Đến chỗ anh đi, em muốn xem xem nơi ở của phó giám đốc Hoàn Quang trông như thế nào?”.Trần Tử Hàn lắc đầu, còn thế nào được chứ, vẫn là một căn hộ đi thuê thôi, chẳng có gì đặc biệt cả.Mặt cô ứng hồng, ánh mắt mơ màng. Rốt cuộc cô ấy đã uống bao nhiêu rượu? Trước đây rõ ràng mỗi lần đi hợp hành hay dự tiệc cô ấy đều tận lực tránh bị chuốc rượu, hôm nay vì sao ai mời cũng không từ chối?Dừng xe, Trần Tử Hàn đỡ cô xuống. Y Bối tựa vào người anh, đôi mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn bốn phía xung quanh, nụ cười chợt hiện lên trên mặt cô: “Anh thật sự đưa em tới đây…”.“Không phải thì sao?”Cô không nói tiếp, cứ thế tủm tỉm cười, cười đến nỗi… nước mắt trào ra. Trần Tử Hàn không biết hiện giờ tâm trạng cô ra sao, chỉ đơn thuần nghĩ rằng cô say rượu. Anh nhớ lại quá khứ, chưa bao giờ anh trông thấy cô trong bộ dạng này, có lẽ là do cô đã uống quá nhiều, không biết có cần ra ngoài mua thuốc giải rượu cho cô không.Vương Y Bối không hề mượn rượu làm càn, chỉ yên lặng dựa vào người anh, khiến anh cảm nhận được trước ngực mình có thứ gì đó mềm mại. Anh lấy chìa khoá ra mở cửa vào trong nhà, một tay ôm cô, một tay bật đèn. Ánh đèn vừa sáng lên, Vương Y Bối lập tức ngẩng đầu nhìn anh. Trần Tử Hàn cũng nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt cô còn lấp lánh hơn cả ánh đèn. Khuôn mặt cô càng lúc càng gần lại, khiến anh có cảm giác như trước mặt mình là một đoá hoa kiều diễm đang từ từ nở rộ.Cô cười, giơ bàn tay bé nhỏ của mình lên chạm vào mặt anh: “Anh không thấy đưa một cô gái say rượu về nhà rất nguy hiểm à?”.Ánh mắt cô ấy sáng quá! Rốt cuộc cô ấy có say thật hay không? Trần Tử Hàn đành nửa đùa nửa thật đáp: “Anh tưởng người bị nguy hiểm phải là em chứ”.Cô bật cười thành tiếng rồi đột ngột ôm lấy anh, cô nhón chân lên, ghé sát môi mình vào bên tai anh, thì thầm: “Có thể thử một lần”. Trần Tử Hàn cảm thấy như có một con sâu lông lá xù xì bò vào trong tai, nhưng kỳ lạ chính là anh không hề muốn lôi nó ra. Cảnh tượng trước mắt phát triển vượt quá dự liệu của anh, anh không thể phán đoán được mình sẽ có phản ứng thế nào.“Sao! Không dám?” Cô thổi nhẹ vào mặt anh.Mùi rượu vang thơm nồng tản ra luẩn quẩn trước chóp mũi khiến Trần Tử Hàn chợt thấy mình cũng đang say.Cho dù người đàn ông có giỏi kiềm chế bản thân thế nào đi nữa, khi đối mặt với sự khiêu khích của đối phương cũng không thể trấn tĩnh được.Trần Tử Hàn nuốt khan: “Thế nào mới được coi là “dám”?”.Anh thật khó mà tin được đó là giọng nói của mình. Âm u mà dịu dàng, thậm chí còn là sự trầm thấp của giọng mũi.Y Bối choàng tay qua cổ anh. Mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, hình như có thứ gì đó đang không ngừng dẫn dắt…Không rõ là ai chủ động, đôi môi hai người chạm vào nhau, triền miên thật lâu, càng lúc càng mãnh liệt. Trần Tử Hàn ôm đi cô thẳng vào phòng ngủ, không khí đột ngột tăng cao, dường như thân thể cũng không chịu nổi nhiệt độ này.Vừa ngã xuống giường, họ xé rách quần áo trên người đối phương. Khi da thịt anh dán lên người cô, cô đột nhiên đưa tay lên ngăn khuôn mặt anh đang định cuối xuống hôn mình. Cô cười: “Từng làm chưa?”, nửa vế sau cô không nói ra miệng là: Từng làm chưa? Với người khác?Trần Tử Hàn như bị kích thích, động tác của anh đột nhiên trở lên mãnh liệt, nụ hôn cuồng dã như cắn môi cô. Hơi thở của anh mỗi lúc một nặng nề.Cô cười khẽ, để mặc anh rong ruổi trên người mình.Giữa những tiếng thở dốc không ngừng, chợt vang lên một câu trả lời hỗn loạn: “Chưa từng! Trước giờ chưa từng có người khác”.Cô ôm anh chặt hơn, dùng toàn bộ sức lực của mình mà ôm lấy anh. Khoé mắt lặng lẽ rơi một giọt nước mắt…Cô không chấp nhận người khác, là bởi vì cô muốn đợi anh lập gia đình rồi mới đi tìm hạnh phúc. Đáy lòng cô cất giữ một nỗi sợ hãi, sợ nếu như vội vã tiếp nhận một người đàn ông khác, nhỡ đâu anh trở về thì cô phải làm sao?Cô không biết rằng, trong khi cô ôm ý nghĩ ấy, anh cũng lại lo lắng như vậy. Anh thật sự sợ mình đi nhầm một bước rồi không thể quay về chỗ cũ, sợ hai người không thể tìm lại nhau giữa biển người xa lạ, sợ anh và cô không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa…Ngày hôm sau Trần Tử Hàn tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Anh không hề say, anh biết rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Theo bản năng, anh quơ tay lần mò sang bên cạnh. Trống trơn! Anh hoảng hốt ngồi dậy, không thể tin nổi vào mắt mình. Trong phòng chỉ còn lại mình anh, dường như tất cả những chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mộng xuân. Trên đầu giường, bộ quần áo đêm qua anh cởi ra đã được gấp gọn gàng.Anh nhíu mày nhìn bộ quần áo, trong lòng càng lúc càng lo sợ. Ngay cả quần áo cũng không kịp mặc, anh lao xuống giường. Phòng khách, ban công, phòng tắm tất cả đều không có bóng dáng cô. Anh day trán, không khí phảng phất mù