
chiếc nhẫn theo phong cách cổ điển. Mặt nhẫn là một viên đá hình bầu dục màu xanh nước biển, phong phú với các gam màu chuyển từ xanh xám, xanh trắng và xanh lá cây, được đặt trong vòng tròn bạch kim tinh xảo. Nó rất thanh tú, độc nhất vô nhị. Tinh tế.
Màu sắc từ viên đá phản chiếu, pha trộn trong mắt cô thành một vòng xoáy của xanh lá cây, xanh da trời và trắng. Cổ họng cô thít chặt, không thốt lên lời.
“Anh không chọn kiểu gắn kim cương truyền thống”, anh thận trọng. “Cái này, à… phù hợp với tưởng tượng của anh về kiểu em có thể thích.”
“Tưởng tượng của anh rất hợp ý em”, cô thì thầm. “Đẹp quá.”
Anh lấy cái hộp từ tay cô, lôi nhẫn ra. Anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Em sẽ đeo nó chứ?”
Cô chìa bàn tay trái ra không chút do dự. “Vâng.”
Anh đeo cho cô, rồi đưa bàn tay cô lên miệng, áp vào má. “Ôi Chúa ơi”, anh run rẩy. “Cảm giác thật sự rất đáng sợ. Và anh đã làm được. Nhìn anh xem. Anh vẫn còn sống.”
Chiếc nhẫn sáng rực trên tay cô như thể ánh sáng tỏa ra từ bên dưới. “Vừa khít tay em”, cô mềm mại nói. “Chúng ta thậm chí không cần phải đo thử nữa.”
“Anh đã đo rồi. Anh thử một trong số nhẫn của em. Nó vừa đến đây, trên ngón út của anh. Anh chỉ cần nói thế với thợ kim hoàn.”
Cô choáng váng. “Anh chắc chắn thế sao? Trong thời gian vừa rồi à?”
“Chết tiệt, phải. Chúa luôn ủng hộ những người có chuẩn bị. Đó là điều mà ông bố điên khùng của anh vẫn nói, khi ông dạy bọn anh cách chế tạo bom hay tiến hành phẫu thuật mở khí quản khẩn cấp.”
Cô bật cười, vòng tay quanh cổ anh. “Em yêu anh, Connor. Em xin lỗi vì tất cả những lần hèn nhát không đủ can đảm nói với anh điều này.”
Anh hôn lên những giọt nước mắt của cô. “Em có tin anh không, Erin?”
Niềm khao khát trong giọng nói của anh làm tim cô đau nhói. Cô tựa trán vào trán anh. “Bằng cuộc sống, bằng trái tim em. Bằng tất cả mọi thứ. Mãi mãi.”
Một cơn chấn động chạy khắp cơ thể anh, giống như anh đang giũ bỏ bóng đen của vài nỗi sợ hãi còn rơi rớt lại. “Em sẽ lên gác với anh chứ?”
“Em có thể đi bất kỳ đâu với anh”, cô đáp.
Họ lảo đảo đứng lên, anh nắm tay cô. Cô theo anh lên gác, vào một phòng ngủ to rộng, nội thất sơ sài. Ánh nắng vàng ấm áp của buổi chiều xiên qua rặng tre. Tường màu trắng đơn giản, một tủ quần áo kiểu cổ, một chiếc giường cỡ lớn với khăn phủ giường bằng vải thô màu xám bạc. Một tủ ngăn kéo dài làm thủ công đặt dưới cửa sổ. Căn phòng rất rộng, gần như thuộc về thời trung cổ trong sự giản dị của nó.
Anh quan sát cô đang xem xét khắp căn phòng. Mỗi bước đi họ lại cảm giác giống như đang ở một buổi lễ linh thiêng. Hàng loại các ô cửa dẫn họ vào sâu hơn trong phần bí mật và dịu dàng nhất của nhau.
“Em yêu căn phòng của anh”, cô dịu dàng nói. “Rất hợp với anh.”
“Anh đã mơ được quyến rũ em ở đây từ rất lâu rồi”, anh nói. “Thậm chí anh còn thay ga giường sáng nay. Để lấy may.”
Erin kéo áo thun của cô qua đầu, tháo móc áo lót, đá văng đôi giày đế mềm. “Chúa luôn ủng hộ những người có chuẩn bị.”
“Phải.” Hai má anh đỏ bừng lúc nhìn chằm chằm vào cô. Anh bật cười và xoa mặt. “Chúa ơi. Sao em lại có thể làm thế này với anh nhỉ?”, anh tự hỏi. “Anh cảm thấy mình như lại trở lại về tuổi mười ba.”
“Sao?”, cô trêu chọc. “Em đang đeo nhẫn của anh, Connor. Chẳng còn gì nữa. Em đã dùng bản thân mình để thỏa thuận. Anh định làm gì với em bây giờ?”
Anh vòng tay quanh eo, áp khuôn mặt nóng rực vào bụng cô. “Mọi thứ”, anh nói. “Mọi thứ em muốn. Bất kỳ cái gì em từng mơ. Trong phần đời còn lại của chúng ta.”
Cô vùi mặt vào mái tóc thơm ngát của anh. Đôi môi anh di chuyển trên làn da cô, tay anh vuốt ve khắp người cô. Anh biết cô quá rõ, biết cách để làm cô run rẩy, mềm mại, ẩm ướt và khao khát.
“Trêu chọc đủ rồi”, cô kéo áo phông qua đầu anh. “Đã mười ngày rồi, em thèm muốn anh. Vì thế sẵn sàng cởi đồ ra đi, Connor McCloud.”
“Nhưng chúng ta chỉ vừa mới đính hôn”, anh phản đối. “Anh nghĩ sự rung cảm lãng mạn, dịu dàng sẽ hơn…”
“Nghĩ lại đi.” Cô kéo cái quần kaki khỏi người anh, nhìn chằm chằm xuống cơ thể mạnh mẽ, tuyệt đẹp của anh bằng con mắt đói khát. “Anh có thể dịu dàng, lãng mạn sau. Khi em đã mệt.”
“Được”, anh hớn hở. Cô yêu các cơ bắp căng tròn, gợn sóng ở tay, lưng và bụng anh. Rất dễ chịu, chính xác là điều cô khao khát, được cuộn tròn quanh cơ thể rắn chắc, nóng bỏng và uyển chuyển của anh. Mọi thứ cô muốn làm với anh, mọi niềm vui cô muốn dành cho anh chen lấn trong đầu cô cùng lúc. Cô bực bội vì giới hạn của thời gian và không gian buộc cô phải làm từng thứ một. “Ngay bây giờ”, cô cầu xin. “Làm ơn.”
Anh lấp kín cô bằng cơ thể mình, làn sóng khoái cảm đầu tiên vỡ òa trong cô ngay lập tức, trước khi anh bắt đầu di chuyển.
Cô sụp đổ trong vòng tay anh, trong những giọt nước mắt rửa sạch tội lỗi, chữa lành vết thương.
“Ôi, Erin”, anh thì thầm. Anh nâng niu khuôn mặt cô, hôn lên những giọt nước mắt. Chính tình yêu đã gạt đi cái bóng ghê tởm và thối nát của Novak. Nhưng tình yêu cũng là sự hỗn loạn. Cô không thể kiểm soát và không muốn thử. Mọi thứ xinh đẹp, hoang dã, tự do là một phần của sự hỗn loạn. Cuối cùng