
chứ.”
“Claude tội nghiệp đã bị tổn thương bởi cái chết của cha mẹ ông ta”, Davy tiếp tục. “Từ đó, ông ta ẩn mình trên một hòn đảo tư nhân nhỏ nằm ở phía Nam nước Pháp. Không kết hôn, không con cái. Tất cả mối quan tâm của ông ta là cổ vật. Ông ta có một bộ sưu tập những hòm đựng thánh tích, vũ khí thời trung cổ, những cổ vật của người Saxon, người Viking, và tất nhiên cả người Celtic nữa. Ông ta thường xuyên xuất hiện trên mạng. Dành phần lớn thời gian tham gia vào diễn đàn về lịch sử nghệ thuật. Ông ta quản lý Quỹ Quicksilver do mình thành lập đầu những năm 1990. Đám tiền hôi hám ông ta bố thí cho các tổ chức nghệ thuật. Những kẻ liếm gót ông ta.”
“Ảnh đâu?”, Connor hỏi.
“Anh không tìm được bức ảnh nào gần đây. Đây là những cái từ năm mười sáu tuổi.” Davy vứt ngang qua bàn một xấp hình in màu.
Connor đẩy đĩa sang một bên, xem lướt qua chúng.
Claude Muelle mảnh dẻ, không có gì nổi bật, không đẹp trai cũng không xấu xí. Các đặc điểm mờ nhạt, nước da màu ô liu, đôi mắt xanh nước biển, mái tóc mỏng màu nâu. Tấm rõ ràng nhất ảnh hộ chiếu chụp cách đây hai thập kỷ. Một phiên bản mập mạp hơn với chùm ria mép và chòm râu dê.
Connor săm soi chúng, để mặc tâm trí mở rộng như một mạng lưới, kết nối các hình ảnh, mối liên hệ, những khó khăn, cảm giác. Nhưng không có, chẳng có sáng kiến nào lóe lên. Tất cả những gì anh có là cảm giác bồn chồn, day dứt khó chịu. “Novak có thể giả dạng thành gã này”, anh suy tư. “Cùng chiều cao và vóc dáng.”
Davy và Sean trao nhau ánh mắt mau lẹ ra hiệu tiếp tục cuộc trò chuyện bắt đầu từ đêm qua sau khi anh đi ngủ.
Davy lắc đầu. “Anh đã thâm nhập vào dữ liệu của Quỹ Quicksilver đêm qua và tìm thấy các giao dịch Mueller mua vé máy bay cho Erin trong vài tháng vừa rồi. Lý do cấp bách khiến Muller không thể gặp Erin ở Santa Fe là vì sức khỏe yếu. Anh cũng đã đọc hồ sơ y tế. Hai ngày trước khi cô ấy đi Santa Fe, Mueller đã được đưa đến phòng khám bệnh sang trọng của một bệnh viện tư ở Nice do một vết loét bị chảy máu.”
Có thứ gì đó thắt lại trong lòng Connor. Tuy thế anh biết tin tức này có lẽ sẽ làm anh yên tâm hơn.
“Anh cũng thâm nhập vào hồ sơ của bệnh viện này”, Davy tiếp tục. “Ông ta không thể đến cuộc hẹn được là vì lúc đó còn đang nôn ra máu, Con. Chứ không phải vì đang ngồi trong tù, bày mưu hủy hoại Erin.”
Connor đặt cốc xuống. Giọng Davy đều đều, tẻ nhạt. “Anh biết đọc tiếng Pháp từ khi nào thế?”, anh hỏi.
“Anh đã lang thàng ở Bắc Phi một thời gian sau chiến dịch Bão táp Sa mạc, nhớ không? Họ nói tiếng Pháp rất nhiều ở Ai Cập và Morocco. Anh học nó, không quá khó nếu em đã biết tiếng Tây Ban Nha.”
Connor nhìn chăm chú vào cốc cà phê của mình. Vậy là Davy biết tiếng Pháp. Anh trai anh chứa đầy những bất ngờ. “Có vẻ hơi dễ dàng tìm kiếm những thông tin này nhỉ?”
“Ừ, khá dễ dàng”, Davy chậm rãi đáp. “Cũng có thể nó là một âm mưu xảo quyệt, tinh vi. Bất cứ điều gì cũng có thể. Nhưng phung phí bộn tiền cùng một vỏ bọc phức tạp chỉ vì Erin sao? Thôi nào, Con. Tất nhiên cô ấy là một cô gái đáng yêu, nhưng…”
“Em không cho rằng đó chỉ vì Erin”, Connor gầm gừ. “Đó là vì lợi ích của Novak để hắn có một nhân dạng khác.”
Davy quay mặt đi. “Như Nick đã nói, Con. Novak đã chạy về nhà ẩn nấp dưới cánh của bố hắn. Đó là lựa chọn thông minh nhất.”
“Nhưng hắn là kẻ mất trí”, Connor nhìn Davy rồi Sean. Cả hai người đều lảng tránh ánh mắt của anh. “Hắn không có lý do để hành động như một người bình thường.”
“Anh phải đối mặt với thực tế, Con.” Sean mím chặt môi.
Connor nghiến chặt hàm. “Vậy kiểu thực tế của em là gì?”
Sean trông như đang cố kiềm chế bản thân. “Tức là anh ghét ý tưởng cô gái anh thầm yêu đang đi gặp một gã cực kỳ giàu có, say mê nghệ thuật Celtic. Chẳng ai có thể trách móc anh về chuyện đó.”
Thức ăn trong dạ dày Connor đông cứng lại thành một tảng băng lạnh toát.
“Hãy để cô ấy đi, Con.” Giọng Davy nặng nề. “Dừng ở đây thôi.”
Connor đứng bật dậy, vồ lấy mớ tài liệu trên mặt bàn. “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Thứ lỗi cho em, em còn có việc phải làm.”
“Này, Con”, Sean gọi khi Connor xô mạnh cửa.
Connor quay ngoắt lại với vẻ mặt như-thế-tốt-hơn-đấy.
“Gã này có thể giàu có hơn cả Chúa, nhưng… Hắn ta phun ra máu”, Sean nêu ra. “Vết loét mà cứ chảy máu liên tục thì chẳng quyến rũ tí nào. Hãy cảm thấy an ủi vì điều đó.”
Connor đóng sầm cánh cửa ngoài hiên mạnh tới nỗi nó rung bần bật. Họ chuẩn bị tinh thần. Một tiếng “Rầm” tiếp theo vang lên từ cửa trước.
Sean nện trán bộp bộp xuống mặt bàn. “Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Bắn em ngay đi. Cứu em khỏi cảnh khốn khổ này.”
“Phải, thông minh đấy.” Davy lạnh lùng. “Em toàn làm mọi thứ rối tung lên. Thẳng thắn. Đúng tim đen.”
“Đó là một đặc điểm mang tính di truyền đấy.” Sean ngẩng đầu lên, nheo mắt bực bội.
“Em là người đang lảng tránh sự khổ sở của Connor”, Davy nhận xét. “Không phải anh.”
Sean đổ sụp xuống ghế. “Em không nghĩ những chuyện đó lại khiến anh ấy đau lòng hơn chúng ta tưởng. Em sai rồi.”
“Mội chuyện luôn luôn có thể trở nên tồi tệ”, Davy bình tĩnh. “Luôn luôn.”
“Ôi, im