
n chứa trong giọng nói lười biếng, gợi cảm của anh. Và anh nói đúng. Đây là ý tưởng của cô. Cô quay lưng lại phía anh.
Anh siết chựa eo và nhẹ nhàng đẩy cô về phía trước. Cô cong người, chống tay trên mặt cái bàn thấp. Gương mặt cô chuyển thành màu hồng tươi.
Connor mỉm cười – một nụ cười nóng bỏng, đầy nhục dục khiến các cơ ở hai đùi cô co thắt. Tư thế anh yêu cầu cô thực hiện là một lời mời mọc rõ ràng.
Anh đang thử cô. Hai tay cô run rẩy. Cô không nhúc nhích. Cô không phải là kẻ nhát gan. Không đời nào. Cô đã đi quá xa rồi.
Anh kéo cô đứng thắng, áp lưng vào người anh, vòng tay ôm chặt quanh eo cô khiến phần đàn ông cứng nhắc của anh đè mạnh vào mông cô. “Em khiến anh không thể làm điều đúng đắn”, anh lẩm bẩm.
Cô nỗ lực tập trung chú ý. “Điều đúng đắn? Là gì vậy?”
“Không chạm vào em”, anh gầm gừ. “Anh đã ép buộc em vào toàn bộ chuyện này. Dụ dỗ em đẩy anh lún sâu vào tình huống ngu ngốc này.”
“Chờ chút nào. Ai quyến rũ ai chứ? Anh đã tán thành chuyện này, ngài Connor Mcloud Luôn-Làm-Điều-Đúng-Đắn-Bằng-Mọi-Giá?”
“Đó không phải là vấn đề.”
Cô hắt cằm lên. “Em nghĩ đó chính là vấn đề? Anh đang bị nhầm lẫn thảm hại về cái gì mới là đúng, Connor.”
Môi anh cong lên. “Thật sao?”
“Điều đúng đắn anh nên làm là thoả mãn ham muốn xác thịt của em”, cô nói. “Đó là câu trả lời hợp lý duy nhất cho tình huống này.”
Một nụ cười tán thưởng từ từ nở trên mặt anh. “Chà. Erin trong mơ cũng chưa bao giờ nói như vậy.”
“Tạm biệt Erin trong mơ đi. Xin chào Erin thực tại. Hãy làm quen với chuyện này.”
“Ồ, anh cũng đang dần thích nghi”, anh cam đoan với cô, “Lúc đầu em đã khiến anh ngỡ ngàng, nhưng anh sẽ rất nhanh chóng quen với Erin thực tại cứng đầu.” Anh ôm trọn bộ ngực cô. “Vậy, hãy nói cho anh ham muốn của em đi, cưng. Anh sẵn lòng phục vụ em bằng bất kỳ cách nào.”
Cô ngập ngừng và quyết định nếu giả vờ biết rõ những gì mình đang làm sẽ khiến mọi chuyện căng thẳng hơn. “Em không chắc lắm”, cô thừa nhận. “Em đã hy vọng, anh sẽ có vài ý tưởng.”
Anh khịt mũi. “Ồ, anh biết chính xác mình muốn làm gì. Chỉ có một vấn đề, anh không có bao cao su.”
Mắt cô mở lớn. Cô hoàn toàn quên mất chi tiết nhỏ nhưng lại rất cần thiết này.
“Anh không mong sẽ có cơ hội được ngủ với em khi đến đây”, anh nói thô lỗ. “Thậm chí anh còn không cho phép mình nghĩ về nó nữa. Anh không thể tin mình lại có cơ hội làm tình với em và anh đã thổi bay mất nó.”
Cô cắn môi do dự. “Chúng ta không thể… làm nó bằng mọi cách à?” Cô hỏi. “Em đã từng nghe nếu người đàn ông dừng lại đúng lúc, rằng…”
“Về lý thuyết, chắc chắn.”
Cô vội vàng, hăng hái trình bày ý tưởng khi nó vẫn còn hiển hiện trong đầu. “Chu kỳ của em đều đặn và nó vừa hết đêm hôm kia, vì thế có lẽ em sẽ không…”
“Có lẽ là từ khoá quan trọng. Nhưng anh không thể hứa chắc sẽ rút ra kịp thời.”
Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu cô. “Em xin lỗi, em nên nói điều này sớm hơn. Nếu anh đang nghĩ về vấn đề an toàn thì em có thể tóm lược lịch sử tình dục của em, dù làm gì em cũng luôn dùng bao cao su, nên…”
“Không, Erin. Thực sự đó là điều bận tâm cuối cùng của anh”, anh dịu dàng. “Nhưng nhân tiện đang bàn về chủ đề này, anh cũng luôn chú trọng vấn đề an toàn. Kết quả xét nghiệm lần cuối trước khi anh bị hôn mê đều âm tính. Và anh cũng không quan hệ với bất kỳ ai trong thời gian dài trước đó. Vì vậy, ừm… chỉ để em biết.”
“Cảm ơn anh”, cô thì thầm. “Đó là quãng thời gian rất dài.” Tất nhiên không dài bằng thời gian cô sống độc thân, nhưng cô là một cá biệt. “Vậy, chúng ta có thể, ừm, làm những chuyện khác không?”
Nụ cười của anh thật chậm rãi, gợi cảm, tàn nhẫn. “Ồ, được, chuyện gì nào?”
“Ờ, có rất nhiều khả năng.” Cô cố tỏ ra tự nhiên.
“Liệt kê cho anh vài khả năng”, anh dịu dàng nói. “Nói cho anh cái em thích nhất.”
Cô cụp mắt xuống, thì thầm. “Em không biết.”
Anh kéo cô vào lòng. “Đó là điều anh đã nghĩ.”
Cô giấu mặt vào ngực anh. Anh quấn tóc ở gáy cô vào tay và kéo cô ngả ra sau. “Em có thể thành thật với anh vài chuyện không, Erin?”, anh hỏi. “Bởi vì anh sẽ phát điên nếu không được biết.”
Cô bắt gặp ánh mắt dò xét của anh. “Chuyện gì?”
“Những lần quan hệ tình dục em vừa kể, có phải cùng với Georg Luksch không?”
Cô vặn người, thoát ra khỏi vòng tay anh. “Em chưa bao giờ để cho gã khốn đó chạm vào người! Sao anh lại có thể hỏi em câu đó?”
“Đừng nóng nảy”, anh xoa diu. “Anh không trách móc em nếu em đã từng. Không ai có quyền trách em. Một gã trai trông như…”
“Như cái gì?” Cô nhào tới cạnh va li, lục lọi bộ đồ nào đó để mặc bằng các ngón tay lập cập. “Hắn giống một gã trai bao! Hắn không quan tâm tới tôi tí ti nào!” Cô tìm thấy mấy chiếc quần lót bằng vải bông, xỏ chân rồi xốc mạnh lên người.
“Ồ, thôi nào. Gã khốn đấy trông giống hệt người mẫu quảng cáo của hãng Calvin Klein mà.”
“Không, ngay cả trước những gì anh đã làm với hắn!”
Anh nhăn nhó. “Anh xin lỗi đã để em chứng khiến chuyện đó. Nhưng anh không áy náy về điều mình đã làm.”
“Bất cứ chuyện gì”, cô gằn giọng. “Hãy nghĩ về cái anh muốn, Connor. Tôi không quan tâm. Tôi đã bị hãm hiế