Disneyland 1972 Love the old s
Được làm công chúa

Được làm công chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322391

Bình chọn: 8.5.00/10/239 lượt.

thì cô muốn nói chiện gì?_ Cái điệp khúc của nó được thằng nhox ngân lại….. Bực rồi đấy!

-Thực ra thì là tôi….._ Nó tiếp tục ấp úng_ Thực ra thì là tôi muốn nói….. là.. àh .. ờ…..

-Thực ra thì là sao?_ Bạn có thể tưởng tượng cảm giác của Nam Nam lúc này…..

-Thực ra thì…._ Sau 1 vài giây hít thật sâu vào lồng ngực… Nó thôi rụt rè và ngồi thẳng dậy tỏ vẻ nghiêm nghị_ Thực ra thì điều tôi muốn nói với anh là….. là… là… àh.. là…. ( Hết chịu nổi luôn! Pó tay chấm cơm!)

Và thằng nhox cũng ko thể chịu nổi, đang định lên tiếng với nó lần cuối thì như nghĩ ra cái gì đó, nó chộp luôn:

-Thực ra thì điều tôi muốn nói với anh chính là, tôi thấy một vết bẩn trên vai áo anh kìa. Mau vào phòng tắm rửa đi…_ Vừa nói nó vừa nhắm tịt mắt chỉ vào chỗ bẩn trên áo thằng nhox….. Té mất…. Tưởng nó sẽ lấy hết can đảm để nói ai ngờ đâu….zzzz Nam Nam nhìn lại vết bẩn, vội vàng thằng nhox quay đi vào trong……

Được làm công chúa – Chương 28 (end)

Nam Nam đóng cửa phòng tắm lại, giờ chỉ còn mình nó ngồi bên chiếc đàn piano cạnh cửa sổ……. Nó lấy tay ôm lấy ngực, tim của nó đập loạn xạ lên… Nó run quá……

Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào trong, gió mạnh quá, gió lạnh quá…..

Một cánh cửa sổ đang mở, nó chạy ra đóng lại… Nhưng gió mạnh, mạnh hơn cả sức lực yếu ớt của nó….. Gió làm cánh cửa kia chẳng nhưng ko chịu đóng lại mà còn làm bật tung cả cánh còn lại….

Gió mỗi lúc một mạnh… Gió làm rung chuyển đồ đạc gần đó…. Những mảnh giấy bay lên…. Mấy lọ hoa lung lay…. Nó loay hoay tìm cách đóng nhưng ko được… Bỗng, chiếc khung ảnh thuỷ tinh đường sau nó rơi xoảng xuống nền nhà…. Từng mảnh thuỷ tinh vỡ vụn văng ra………

Nó hoảng hốt quay lại… cùng lúc gió ngớt đi…..

Nó hoảng hốt nhặt mảnh vỡ lên………

Vừa đó Nam Nam cũng đi ra…. Chiếc khung ảnh thuỷ tinh tan tành dưới nền nhà còn Mi Ni thì đang loay hoay bên cạnh… Trong trường hợp này có ai mà ko nghĩ khác cơ chứ….. Chiếc khung ảnh là 1 vật vô cùng quan trọng với Nam Nam… Vỡ mất rồi… Thằng nhox lao lại, đẩy nó ra…. mảnh vỡ cứa vào tay nó làm rỉ máu…. Nhưng trong giây phút ấy thằng nhox đã ko quan tâm đến điều đó…

-Cô làm vỡ nó_ Thằng nhox hét lên, nó run run sợ hãi… chưa bao giờ thằng nhox hét to với nó cả… nó sợ:

-Ko… ko.. tôi ko làm vỡ…..

-Ko còn cô thì là ai? Tại sao cô có thể vụng về như thế chứ_ Nam Nam càng hét to, Mi Ni ứa nước mắt… Nó đâu làm gì, lỗi tại gió chứ đâu tại nó……..

-Tôi ko làm! Tại sao anh ko tin tôi!_ Nó hét lên trong tiếng khóc, tay nó rỉ máu… Thằng nhox ko nghe điều nó nói…. Thằng nhox khẽ nhặt tấm ảnh cũ trong đống mảnh vỡ…. Trong tấm ảnh là hình một thằng bé và một con bé tầm 5-6 tuổi…. Qua những miếng thuỷ tinh vỡ vụn Mi Ni nhìn thấy hàng chữ màu xanh nhạt in trận lên tấm ảnh… Dòng chữ có ghi: Nam Nam + Thuỳ Hân……….

Nước mắt nó càng tuôn ra…. Nó thấy buồn… có lẽ con bé trong tấm ảnh là người rất quan trọng với thằng nhox…..là người mà thằng nhox yêu thương…. Và chiếc khung ảnh là một kỉ vật vô giá.. Vì nó mà Nam Nam đã to tiếng với Mi Ni… Đã nghi ngờ Mi Ni, đã ko tin Mi ni….. Nó buồn… Nó đau… Có lẽ Hoài Di sai… Có lẽ cảm nhận của nó sai… Anh ta ko thik mình… Một chiếc khung ảnh… Một tấm ảnh… Đau.. đau… đau lắm… Một người chiếm trọn trái tim nó bấy lâu lại nghi ngờ nó…. Nó đứng lên… Mặc cho cánh tay đang rỉ máu và rất đau… Nó lấy tay gạt hàng nước mắt và vùng chạy….

Trời bỗng đổ cơn mưa.. Nó ko muốn đứng dưới mái hiên của biệt thự số 38 nữa… Nó lao vào trong màn mưa….. Nó chạy… Máu… Nước mắt…. Và mưa hoà cùng nhau… Nó đau.. rất đau.. nỗi đau dứt từng cơn trong tim nó… Nó ko suy nghĩ gì cả… nó chỉ biết chạy.. chạy.. chạy… chạy… chạy hoài…..

* * * * *

Bỏ từng mảnh vụn của chiếc khung ảnh thuỷ tinh vào trong 1 chiếc hộp…. Khoá !……….

Chỉ còn lại tấm ảnh cũ ….. Nam Nam… Thuỳ Hân… Một khoảng tuổi thơ hiện về trong tâm trí……..

………………………………………

-Tại sao ko cho Thuỳ Hân chơi cùng….

-Tôi ko thik. Vì chị là con gái.

-Là con gái thì sao?

-Con gái hay mít ướt, hay nhõng nhẽo, ko mạnh mẽ, ko dũng cảm….

-Nhưng Thuỳ Hân sẽ ko thế, Nam Nam cho Thuỳ Hân chơi với nhé…

-Ko! Tôi đã nói là ko thích ! Mà chị hơn tuổi tôi cơ mà… Bỏ cái kiểu xưng hô ấy đi!

Và thằng nhox bước đi…. bỏ mặc một đứa bé gái với hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má…..

*************************

“Con gái hay mít ướt, hay nhõng nhéo, ko mạnh mẽ,

ko dũng cảm….”_ Đứa bé gái ấy nhắc lại câu nói của thằng nhox một cách yếu ớt_ Nhưng Thuỳ Hân sẽ ko thế… Thuỳ Hân đã ko thế…

-Đừng nói nữa… Chị đừng nói nữa!_ Thằng nhox hét lên

-Hãy gọi Thuỳ Hân là Thuỳ Hân… Thuỳ Hân ko thik Nam Nam gọi Thuỳ Hân là chị… Một lần thôi… một lần thôi….._ Ánh mắt đứa bé tỏ vẻ van nài….. Những giọt nước mắt lăn dài trên má… Thằng nhox ôm lấy đứa bé gái ấy………

-Được… Nam Nam sẽ gọi là Thuỳ Hân… Thuỳ Hân.. Gọi 100 lần, 1000 lần … gọi bao nhiêu cũng được………….

-Thuỳ… Hân… vui … lắm….!_ Đứa bé thều thào những lời nói cuối cùng rồi ngã gục vào tay thằng nhox………. Ra đi…. ra đi mãi mãi……

………………………………………………

Nắm chặt tấm ảnh cũ trên tay… Hình ảnh Thuỳ Hân đã quá lâu ko về với Nam Nam nữa rồi……Một kỉ niệm, một kỉ vật đã từ rất lâu…… K