
sao em lại ngồi bên xe của thằng Bảo?_Minh tròn mắt nhìn 2 đứa chúng nó.
_2 đứa nó bây giờ là một đôi rồi…_Phong nói giọng nghẹn lại như ko hề muốn nói.
_Haz! Zậy sao? Thế mà tui ko biết?_Minh quay ngoắt lại nhìn Phong rồi cười.
_Hứ, anh thì chỉ lo ngủ thui. Biết cái j’ cơ chứ!_Nó cười true cậu.
_Hyhy! Bảo này, mày lo mà canh trừng em gái tao đó nhaz! Em tao mà bị j’ thì mày ko xong với tao đâu!_Minh đội mũ bảo hiểm vào rồi nói với Bảo.
_Biết rùi, ko cần mày phải nhắc tao cũng sẽ bảo vệ Á Quy mà!_Hắn cười rồi bẹo má nó.
_Hihi_Nó chẳng nói j’ mà chỉ cười. Nhưng trên gương mặt Phong hiện rõ một cái j’ đó… một nỗi buồn mang mác…
_Này, đua ko?_Minh đề nghị và lên ga.
_Hừm, đua thì đua ai sợ mày chứ!_Hắn nhếch mép cười và cũng lên ga.
Riêng Phong chẳng nói j’ mà lên ga rồi chạy vụt đi trước luôn làm tụi nó ngơ ngác. Xong cậu và hắn cũng chạy theo để lại phía sau một làn khói bụi mờ… loang ra khắp không khí. Có cái j’ đó… sắp xảy ra với những con người này…
Trên xa lộ… 3 chiếc xe đua cứ thay nhau vượt lên phía trước… dường như… 3 chiếc xe này ko thế phân được thắng bại… người lái 3 chiếc xe này là 3 chàng trai… rất phong độ… nhưng… tại một con hẽm nhỏ… một chiếc xe hơi đen bóng… khẽ lướt nhẹ trên đường và… cùng tham gia cuộc đua của vận mệnh một cách âm thầm….
Chap 24:
Cuộc đua của vận mệnh…
Khói….
Bay nghi ngút….
Tiếng rú của những chiếc xe….
Họ cứ lao nhanh qua….
Và vụt đi như những tia chớp…
Không hề biết….
Trên cuộc đua của mình…
Đã có một kẽ vô danh cùng tham gia…
Mọi người đi đường đều phải dạt qua 2 bên để nhường đường cho 3 chiếc xe mô tô đó. Khi những chiếc xe đó chạy vụt qua rồi và để lại một làn khói loang nhẹ trong không khí. Họ lấy tay chỉ trỏ vào những con người đó rồi trách móc…
Lúc này, cả 3 đã ra khỏi ngoại ô và đã cách thành phố một khoảng khá xa và bây giờ họ đang ở một vùng quê vắng vẻ, 2 bên đường chỉ là những cánh đồng rộng bao la…Nhưng dường như họ còn hăng hái lắm và vẫn chưa có ý định sẽ dừng lại. Bỗng… chiếc xe ô tô đó lên ga và vụt lên phía trước, vượt mặt cả 3 chiếc xe bằng những cú lách nhẹ nhàng… cả 3 người cùng thắng lại… lấy bánh trước làm điểm dựa và quay bánh sau thành một hình vòng cung 1 cách rất điệu nghệ, ko mảy may sai sót…
_Kéttttttttttttttttt kéttttttttttt
Tiếng bánh xe cọ vào mặt đất, tạo lên 1 ngọn lữa xanh khẽ cháy lên theo bánh xe và vụt tắt nhanh trong làn khói bụi… Minh, Phong, Bảo cùng dừng xe lại rồi mở mũ bảo hiểm ra, lấy 2 chân làm chống cho chiếc xe đứng vững… Nó cũng mở mũ bảo hiểm ra…
_Cạch….
Cánh cửa chiếc xe mở ra… tim 4 đứa như ngừng đập, chúng vẫn chưa biết nguy hiểm đang cần kề… Một người con trai bước khỏi chiếc xe. Người đó mặc một bộ ves đen, mắt kính đen, tóc cũng đen và được vuốt ngược về phía sau. Mang đậm nét dân xã hội đen chuyên nghiệp :D Vừa thấy gã đó, Minh khẽ nhăn mặt, xong gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Nó thì mở to mắt kinh ngạc và sờ sững… nó lấy tay nắm chặt lấy áo của hắn xong khẽ run lên… gần như nó ko thế tin đc vào mắt mình nữa…. con người kia! Bảo quay lại nhìn nó, xong ôm nó vào lòng…
_Là anh sao? Anh đến đây làm j’?_Minh lên tiếng, đôi mắt hiện rõ một vẻ j’ đó,… vui mừng cũng có, hãnh phúc cũng có,…
_Chào thiếu gia và tiểu thư_Tên đó bước đến gần tụi nó rồi đưa tay phải đặt lên trước ngực phải rồi cúi đầu chào.
_Này, anh ko cần khách sáo như thế!_Minh bước xuống xe và rỗ vai gã đó.
_Làm sao tôi ko khách sáo cho đc? Cậu là cậu chủ trước kia của tôi mà_Gã đó cười một cách đểu rã.
_Này… dù j’ thì chuyện cũng qua rồi. Lúc đó em tưởng anh chết rồi chứ, thật ko ngờ_Minh mĩm cười mà ko hề thấy đc vẻ mặt tức giận của gã đó._Mà anh đến đây làm j’ thế?
_Tôi đến đây để đưa Á Quy đi_Gã đó nhìn nó, và nhếch mép cười.
_Anh nói sao cơ? Đưa Á Quy đi đâu chứ?_Minh mở to mắt ngạc nhiên và nó cũng ngạc nhiên.
_Này, cậu đừng ngây thơ như thế chứ? 3 năm qua cậu vẫn hồ đồ và chủ quan như ngày nào. Bây giờ… tôi là người của tổ chức ngầm, ko phải là người của tập đoàn Ema._Gã đó nhếch mép cười một cách khinh thường. Ko tin vào tai mình nữa Minh hỏi gặng.
_J’ cơ? Anh… vậy ý anh là j’?_Minh dường như ko đứng vững… cậu cũng ko tin con người này là người cậu kính trọng và nể phục trước kia nữa…
_Để đưa Á Quy đi, theo như nhiệm vụ tôi đc giao_Gã có nghiêng đầu rồi cười.
_Anh nói cái j’ cơ! Á Quy là người anh yêu thường nhất cơ mà!_Mất bình tĩnh, Minh lao vào túm lấy cổ áo tên đó và dơ cao nắm đấm. Thấy tình thế căng thẳng Phong liền chạy xuống và giữ Minh lại.
_Này, mày bình tĩnh đi chứ. Tại sao lại hành động như thế, thật sự ko như mày lúc thường mà!_Phong giữ chặc 2 tay của Minh và hét lên đầy giận dữ.
_Hừm… đúng thật cậu vẫn nông nỗi như ngày xưa đó thiếu gia à!_Tên đó lấy tay phủi phủi cái áo ves của mình.
_Mày buông tao ra! Tao phải làm rõ việc này._Minh cố thoát khỏi vòng tay của Phong.
_Mày bình tĩnh lại… tao sẽ buông mày ra…_Phong lên tiếng giọng rất rất bình tĩnh. Ngay lúc đó, gã đó bước tới và đấm cho Minh một cái vào mặt.
_Cái này là để trả cho việc mày dám làm dơ đồ của tao!_Gã đó nói và gương mặt đầy dận dữ