The Soda Pop
Em Cứ Chạy Đi! Chạy Mệt Thì Quay Về Bên Anh

Em Cứ Chạy Đi! Chạy Mệt Thì Quay Về Bên Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322855

Bình chọn: 10.00/10/285 lượt.

ngủ… Cậu nhẹ nhàng bước tới và ngồi xuống cạnh giường nó…

_Thiên Minh đâu?_Bây giờ Phi Phi mới lên đến và hỏi Phong, thở gấp.

Phong chẳng bảo gì, chỉ tay và phía trong phòng và thở dài, bước xuống nhà dưới. Như hiểu ý, Phi Phi liếc nhìn qua cánh cửa gỗ màu nâu đỏ sậm, ánh mắt buồn, xen lẫn vẻ thất vọng… chậm *** bước xuống nhà.

Cậu nắm lấy tay nó rồi cúi đầu xuống. Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay, nó khẽ hé mở mắt.

_Ưm… Minh…_Nó quay sang và thấy cậu đang ngồi đó, nở một nụ cười nhạt. Cậu ngước mặt lên nhà nhìn nó.

_Đã có chuyện gì xảy ra?_Minh nói, ánh mắt đượm buồn.

_Không… không có gì đâu…_Nó quay mặt sang phía khác như thể không muốn cậu nhìn thấy mặt nó lúc này.

_Ừm… vậy chị nghĩ ngơi đi…_Minh đặt tay nó xuống giường rồi đắp mền lại cho nó. Xong cậu cúi xuống vỗ vỗ nhẹ vào chán nó. Rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng trả lại sự im lặng cho canh phòng của nó…

_Tôi xin lỗi…_Nó nhìn theo dáng cậu khuất sau cánh cửa rồi nói nhỏ… như không muốn cậu nghe thấy…

Cậu bước chầm chậm xuống cầu thang, gương mặt có chút buồn, xen lẫn giận dữ… cậu khựng lại, rồi bước nhanh hơn xuống nhà. Phong và Phi Phi đang ngồi ở ghế sofa, cả 2 đều im lặng và nhìn về một phía khác nhau. Cậu bước tới.

_2 năm trước, chuyện gì đã xảy ra!!!_Minh bước tới và hét lên, gương mặt cáu gắt, cậu đá phang cái ghế tựa.

Phong và Phi giật mình quay sang nhìn cậu một cách lo lắng. Xong cả 2 đều cúi gầm mặt xuống rồi thở dài…

_Nói mau!!! Chuyện gì đã xay ra!_Minh dường như mất bình tĩnh.

_Ừ…_Phong nói nhỏ rồi thở hắt ra._Cậu thực sự muốn biết?_Phong ngước mắt lên nhìn cậu, ánh mắt buồn… xa xăm…

_Chuyện gì đã xảy ra với Á Quy?_Cậu ngồi phịch xuống ghế sofa đối diện và nhìn thẳng vào mặt Phi và Phong…

_Nếu cậu muốn biệt sự thật, tôi sẽ kể cho cậu nghe…_Nhỏ nói, giọng đượm buồn chất chứa. Dường như không muốn kể…

Back two year~~~~~~~~~~~

_Kétttttttttttt_Tiếng phanh xe gấp… một tia lữa xanh vụt lên theo đường vòng cung của phanh xe in vào đường… ngọn lữa tóe sáng lên…trong phút trốc liền vụt tắt.

_Dừng lại…._Tiếng một người con gái vang lên, mang vẻ hốt hoảng và giận dữ… người con gái đó… chính là Tuyết Phi Phi.

_Bốp…_Tiếng cây gậy phang vào đầu cậu vang lên. Nó hét lên, trong tràng nước mắt, nó dường như mất lí trí, lao thẳng về phía cậu.

_Hức… Minh, Triệu Thiên Minh nghe tôi nói này, tĩnh lại đi mà huhu_Nó khóc như hét lên.

Phi Phi, Phong và cả Bảo đều thẫn thờ, cả 3 khụy gối. Phi Phi ngồi bệt xuống đất, gương mặt mất hết thần sắc.

_Đứng dậy nào, một FBI thì không thể mềm yếu như thế_Kì bước tới và đặt tay lên vai nhỏ nói.

_Đúng, không thể mềm yếu…_Nhỏ gạt đi dòng nước mắt, đứng dậy, rút khẩu súng lục ngắn dắt ngang quần rồi chĩa thẳng vào đầu gã đó, đôi mắt lạnh lùng… như một thần chết.

_Ha.. hahaha bây giờ thì làm gì ta nào?_Gã con trai đó cười khoái trí nhìn nòng súng của Phi Phi rồi chạy vụt đến chỗ nó.

_Ah!_Nó kêu lên, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Phi Phi dường như chẳng để ý đến con tin trong tay gã đó mà vẫn cứ chĩa nòng súng về phía gã.

_Ha hahaha có ngon thì bắn đi_Tên đó cười khoái trí rồi chĩa nòng súng vào đầu nó.

_Á Quy!!!_Bảo hét lên rồi đứng dậy nhìn nó, nín thở, nhìn chằm chằm vào ngòi súng của gã đó. Phong cũng đứng lên, sững người.

_Bắn đi… Hạo Thiên…_Nó nói, nhắm mắt lại, gương mặt lộ rỏ vẻ đau khỗ…

_Sao?_Phi Phi giật mình, nhìn cái gã đó. Là Lâm Hạo Thiên?_Nhỏ nói rồi quay lại nhìn Quân đang đứng phía sau, từ nãy đến giờ gương mặt đến đó sa sầm xuống khi nhìn thấy Hạo Thiên.

Quân bước tới chỗ Phi Phi, dựt phăng khẩu súng từ tay nhỏ rồi nhắm thẳng vào đầu Thiên.

_Ha, thằng em chết tiệt của tao cũng ở đây àh?_Thiên nói, gương mặt nghênh lên cười thích thú.

_Dừng lại những việc làm tội ác của mày đi, thằng anh chết tiệt_Quân nói, rít qua khẽ răng, trông cậu lúc này thật sự rất lạnh lùng.

_Hứ, dễ vậy sao? Mày là thẳng phản nghịch._Thiên nói, dường như không chú ý đến phía sau, Bảo đã đứng đó và đi thật chậm về phía gã.

_Phịch…. Lạch cạch…_Bảo ôm lấy gã đó, rồi giành lấy khẩu súng từ tay thiên, xong đẩy nó ra.

_Gia Bảo!!!_Nó hét lên rồi lấy tay bịt lấy miệng.

_Chết tiệt_Thiên gắt và cố vùng ra khỏi Bảo.

_Bắn đi!!!_Bảo hét lên, xong nhìn về phía Quân.

_Cậu…_Phong nói, gương mặt lo sợ.

_Nhanh lên!!!_Bảo lại hét lên, xong gương mặt lại nhìn lấy nó, luyến tiếc…

_Pằng…_Quân bóp cò, bắn xượt qua chân Thiên làm gã khụy gối.

_Á…_Thiên rên, viên đạn đã ghim sâu vào chân gã.

_Làm tốt lắm!_Quân nói rồi nhếch mép cười, xong lại giơ khẩu súng lên._Đầu hàng đi, Lâm Hạo Thiên_Gương mặt lạnh băng nhìn về phía tên anh trai của mình.

_Dễ vậy sao?_Thiên nhếch mép cười rồi hất Bảo ra, xong cầm khẩu nhắm vào người nó._Nó sẽ phải đi xuống diêm phủ cùng tao!!! Hahaha_Thiên cười như một tên điên mất trí, xong gã bóp cò.

_Pằng…_tiếng súng lại vang lên, tưởng rằng nó đã chết… xong, sau màn khói mọi thứ dần hiện ra.

_Lục Gia Bảo!!!_Nó hét lên, nước mắt gần như đã cạn, gương mặt đau khổ khốn cùng. Năng đầu hắn dậy xong nắm lấy bàn tay Bảo áp vào mặt mình.

_Cậu… không sao là được rồi_Bảo cười, nụ cười nhạt nhòa, và cũng c