
vào màn hình tivi. “hắn đang coi phim sex”
_Anh không còn cái khác để coi sao!!!_Nó hằm hằm bước tới rồi giật cái điều khiển trên tay hắn, tắt tivi đi.
_Này!! Cô làm gì thế, trả đây!_Kì quát lên làm nó giật mình nhưng cũng lấy lại bình tĩnh.
_Anh đang xem phim đồi trụy đấy, biết không hã?_Nó quát lại Kì làm hắn ngạc nhiên tròn to mắt nhìn nó.
_“Có phải là Triệu Á Quy đây không trời?”_Kì nuốt nước bọt nhìn nó.
_Sao hã ? Anh rãnh rỗi như vậy thì nên kiếm việc gì đó mà làm đi!!! Đừng có xem ba cái phim vớ vẫn này nữa!_Nó nói rồi đặt cái điều khiển xuống mặt bàn rồi bước ra ngoài.
_Này! Cô đi đâu?_Kì gọi với theo.
_Về nhà tôi!_Nó nói mà chẳng thèm ngước mặt lại.
_Thế sao? Nhưng tôi nói cho cô biết nhé, đây mà khu chung cư dành chon am đấy, sẽ thế nào nếu ở chỗ này suất hiện một cô bé xinh đẹp và ăn mặc thế kia nhĩ?_Kì nói rồi nhếch mép cười thích thú.
_Anh!!!_Nó đứng lại và quay mặt lại nhìn Kì.
Triệu gia~~~~~~~~~~~~~~~~~
_Từ ngày hôm qua đến giờ mà vẫn không liên lạc được với Á Quy sao?_Minh ngồi trên sofa, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
_Chịu thôi, cô ấy đi mà không mang theo điện thoại, tiền, giấy tờ tùy thân,.. gì cả_Phong nói mà gương mặt cứ cau lại.
_Hix, là lỗi của tôi._Phi Phi cố mím chặt môi để không khóc bật ra tiếng.
_Thôi nào, đó không phải là lỗi của ai hết_Minh kéo người nhỏ sát lại mình rồi xoa xoa vai nhỏ an ủi.
_Hix… nếu lúc đó, em không hờn giận vô cớ thì đã không có chuyện như bây giờ …_Phi Phi vẫn khóc.
_Demon King!!!_Một cô gái đi từ ngoài vào, gương mặt không có cảm xúc.
_Có tin tức gì rồi sao?_Phong, Minh và Phi Phi ngước mặt lên hỏi cô gái đó.
_Ừm, có người nói tối hôm qua thấy Á Quy ăn kem ở tiệm kem ốc quế_Cô gái đó nói.
_Vậy bây giờ Á Quy ở đâu?_Phong hỏi gấp.
_Tôi cũng không rõ… nhưng hình như cô ấy ra khỏi quán cùng một cậu con trai khác._Cô gái đó nói, gượng mặt vẫn chẳng có tí biểu hiện nào.
_Người con trai đó có thể là ai?_Minh nói, nhăn mặt.
Bỗng mọi thứ rơi vào sự im lặng, dường như ai cũng mãi suy nghĩ xem ai là người đáng nghi nhất. Bỗng Phi Phi nói.
_2 năm khi cậu hôn mê, Á Quy đã học võ Judo. Vậy thì nếu là bắt cóc thì cô ấy đã có thể phản kháng lại._Phi nói, nước mắt còn đọng lại ở khóe mi.
_Ưm… vậy thì là ai cơ chứ?_Phong nhăn mặt, mím chặt môi rồi suy nghĩ.
_Night queen ( chị này tuy suất hiện muộn nhưng cũng là 1 nhân vật không kém phần wan trọng đó ^^ hyhy )! Phong, chúng ta chia nhau ra tìm!_Minh bỗng đứng phắt dậy rồi phân công, xong bước đi.
_Còn em thì sao?_Phi gọi rồi nhìn theo Minh.
Minh thở hắt ra rồi xoa đầu Phi và nói_Em ở nhà, chờ điện thoại của Á Quy! Nhé!
_Ừm…_Phi miễn cưỡng gật đầu.
_Đi thôi!_Minh nói rồi cả 3 leo lên xe mô tô phóng vụt đi. Chap 41:Chiếc hộp Pandora Gió, vẫn cứ thổi nhẹ. Không gian yên ắng cách lạ thường. Dường như chỉ cần một tiếng động nhẹ trong canh phòng cũng khiến con người ta sực mình thức giấc. Canh phòng tràn ngập mùi hương hoa nhài nhè nhẹ.
Nó ngồi bên cửa sỗ, tựa cằm lên mu bàn tay. Đôi mắt vẫn đắm hoài nhìn ra không gian yên ắng phía bên ngoài cửa sổ. Nắng nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nó. Thoáng chút buồn…
_Cô sao thế?_ Kì bước chậm đến cạnh nó, bước chân nhẹ không hề phát ra tiếng động. Trên người chỉ quấn một tấm khăn ngang eo che phía dưới để lộ vùng ngực săn chắc. Tay vẫn đang cầm chiếc khăn tắm trắng lau khô mớ tóc rối bù.
Giật mình vì có người đứng phía sau mình, nó quay đầu lại nhìn Kì. Xong lại quay lại không gian yên ắng lúc nãy.
_Tôi không sao_Nó nói, cố tỏ ra vẻ bình thường. Nhưng quả thực là nó không biết nói dối .
Dường như đoán được điều nó đang nghĩ. Kì cau mày, nhìn theo hướng ngoài cửa sổ là một bông hoa hồng mới chớm nở. Bông hoa đó khoe sắc ở một vùng trời màu xanh biếc làm nó trở nên nổi bật hơn. Nhưng trong bông hoa đó, có chút buồn, cô đơn, nhớ nhung và khao khát có được một người bạn, một bông hoa hồng khác…
Ngập ngừng đôi chút, suy nghĩ xem có nên nói cho nó biết? nhưng nếu như thế thì sẽ làm nó càng bị tổn thương hơn mà thôi. Đắn đo một lúc lâu, Kì choàng chiếc khăn tắm qua vai rồi ngồi vắt chân trên chiếc ghế đối diện nó, đưa ly cà phê lên miệng và nhấm nháp.
_Từ hôm qua đến giờ cô chưa lien lạc về nhà đấy_Nói bằng giọng bình thản, Kì ngồi ung dung đan xen tay vào nhau rồi cũng nhìn ra ngoài cửa sỗ.
Như vừa nghe tin sét đánh, nó giật mình. Đúng là từ tối hôm qua đến giờ nó vẫn chưa liên lạc về nhà. Chắc là mọi người sẽ lo lắng cho nó nhiều lắm.
Đoán trước được việc này, Kì nhếch mép cười rồi đứng dậy bước lại phía tủ quần áo. Lấy ra một chiếc váy trắng dài ngang đầu gối được cách điệu đơn giản, đưa cho nó.
_Cô thay đồ đi, đôi sẽ gọi cho Minh đến rước cô về_Kì nói, vẻ mặt có chút luyến tiếc nhưng không làm thế thì không được.
Nó nhìn Kì, rồi liếc mắt nhìn chiếc váy mà hắn cầm. Chẳng lẽ hắn sống cùng cô gái nào đó nên có đồ sẵn ở đây? Nhíu mày nhìn Kì một hồi, xong nó thở hắt ra rồi cầm lấy chiếc váy đó vào phòng thay.
Một lúc sau bước ra trong bộ váy trắng tinh, nhìn nó rất giống lúc trước. Hồn nhiên, vui vẻ cứ như một đưa con nít. Nhưng… bây giờ đã khác rồi.
_