XtGem Forum catalog
Em đã vui chưa, anh gục ngã rồi đó?

Em đã vui chưa, anh gục ngã rồi đó?

Tác giả: Mạc Kỳ Y

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325751

Bình chọn: 7.00/10/575 lượt.

cái gì vậy trời?

Tôi theo phản xạ giật lùi lại phía sau, hắn vẫn tiệp tục lấn tới, tôi thoái lui cho đến khi hông đụng phải bàn bếp rồi mới dừng lại. Nụ cười trên môi Y Thần càng nở rộng, hắn áp sát tôi, tay vòng qua người tôi chống xuống bàn bếp.

Trái tim tôi đập bình bịch bình bịch như vừa mới chạy maratong xong, làm sao bây giờ, tình huống này…

Cạch…

Tôi liếc mắt sang nhìn nơi phát ra tiếng động, nhìn xong rồi thì tròng mắt nở ra hết cỡ, tay Y Thần đang cầm lấy con dao khi nãy tôi dùng để thái thịt, hắn định giết người diệt khẩu ư, tôi mặc dù lắm mồn là một nhẽ, nhưng hắn có bí mật gì tôi biết mà cần phải bịt mồn tôi lại?

– Cậu…cậu định làm gì vậy… tôi xin lỗi, dù sao cũng không nên to tiếng với cậu, nhưng cũng không đến nỗi cầm dao chém người như vậy chứ?

– Hừ, tránh ra để tôi nấu cơm, bớt ảo tưởng đi, đói quá lên phát bệnh rồi hả?- hắn mắng, tôi đơ mặt ra một lúc mới hiểu chuyện, hóa ra là hắn muốn nấu cơm, ừm cũng đúng, tay cẳng tôi thế này thì làm sao mà tiếp tục được. Khá khen cho nhà người biết điều. tôi cười ngốc, rồi lùi sang bên, hắn muốn nấu cơm, cho hắn nấu, dù sao hắn nấu cũng ngon hơn tôi gấp mấy lần.

Tôi ngồi ngoài phòng khách xem ti vi, chẳng bao lâu sau đã có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Tôi mon men mò vào trong bếp, thấy trên bàn cơm nước đã dọn sẵn tinh tươm, thơm lừng khắp cả gian nhà, thức ăn nghi ngút khỏi, liền nhảy bổ vô trong hai mắt áng loá như đèn pha ô tô nhìn chỗ thức ăn thơm dậy mùi trên bàn, nén nuốt nước bọt ừng ực, điệu bộ y chang con cún con chờ chủ cho ăn.

Tôi không khỏi cảm thán, tên Y Thần này đúng là đa zi năng, mặt nào của hắn cũng tốt đẹp cả, xoè hai bàn tay mười đầu ngón tay ra liệu có đếm hết được không nhỉ. Thật ghen tị quá đi, mai kia cô nào có phúc lấy phải hắn, sẽ không phải vò võ lo nghĩ đêm ngày thiếu ăn chết đói nữa.

Y Thần bê nốt bát canh cuối cùng đặt lên trên bàn. Tôi nhanh như cắt vơ lấy đôi đũa, ngẩng đầu lên nhìn hắn nở nụ cười bán nguyệt, nửa cảm kích, nửa như muốn nói ‘tôi ăn đây’ rồi cúi xuống bắt đầu lấp đầy cái dạ dày trống rỗng của mình.

Tôi vốn là người hay kén cá chọn canh, khẩu vị ăn theo đó mà cũng trở nên kĩ tính hơn, nhiều, phàm là những món ăn không ngon vô vị, tôi thà chết đói chứ cũng chẳng thèm động đũa. Mặc dù đồ tôi nấu rất tệ, nhưng đây là ngoại lệ mà, tôi vẫn cứ cố nhuốt từng miếng, từng miếng một ,vừa thầm nhủ chính bản thân mình rằng, thứ này mình đã mất công nấu ra, vứt đi quả thật quá phí phạm.

Hồi còn học cấp ba, nhà tôi cũng khá xa trường, thường thì những bạn khác sẽ ở lại trường ăn cơm trong căn tin hoặc mang đồ ăn từ nhà tới. Nhưng cơm trong căn tin tôi nhuốt không trôi, mang đến trường cơm sẽ nguội ăn không ngon. Thế là không quản đường xá xa xôi, tôi nhất mực muốn ngồi xe buýt hơn nửa tiếng đồng hồ để về nhà, cốt chỉ để được ăn bữa cơm ngon mỗi ngày.

Mẹ tôi trước đây nấu ăn rất ngon, thật may mẹ Lăng Diêu cũng vậy, thi thoảng bố mẹ tôi lại vắng nhà, Lăng Di sẽ xuống bếp nấu cơm cho tôi ăn, tài nghệ của con bé cũng rất khá. Còn Y Thần thì, tôi thắc mắc quá, liệu hắn có học qua lớp nấu ăn nào không, nếu có thì tại sao tôi cũng học, thế quái nào mà trình độ lại khác nhau một trời một vực như thế?

Tôi đang rất đói, mà đồ ăn lại quá ngon, thế là không ngoài dự đoán, tôi cắm đầu cắm cổ ăn lấy ăn để, hoàn toàn không để tâm đến người ngồi đối diện, phải nói là quên khuấy đi sự tồn tại của ai đó mới phải. Tôi cứ ăn rồi gắp, gắp rồi lại ăn, nhai rồi lại nhuốt, lúc vô tình ngẩng đầu lên nhìn Y Thần thì không khỏi ngạc nhiên, Hắn không ăn mà cứ nhìn tôi với ánh mắt quái dị, lông mày còn khẽ giật giật mấy phát. Tôi nhớ rằng đây đâu phải là lần đầu tiên hắn thấy tôi ăn đâu nhỉ, sao lại có vẻ ngạc nhiên tới vậy?

– Sao thế?-tôi tốt bụng hỏi, miệng vẫn còn ngậm đầy thức ăn. Tôi nhuốt nhanh xuống, nhún vai một cái rồi ngước mắt nhìn lên lấy lại dáng vẻ như bình thường, thật là mất mặt hết sức.

– Rốt cuộc là cô bị bỏ đói bao nhiêu ngày rồi mà lại thành ra thế này?

Hỏi rất hay, chuyện bình thường thôi mà, là người ai mà chẳng phải ăn, bị bỏ đói tất thèm. Tôi sống một mình , đồ ăn vặt không có lợi cho sức khỏe nên tôi cũng chẳng ham, đồ ăn ngoài quán lại không hợp khẩu vị lên cũng ít khi ăn.

Xem xem, tôi bây giờ chẳng phải rất thanh mảnh hay sao, dáng người mảnh mai yếu ớt như hành liễu hững hờ rủ bên bờ sông trong.

Hơ hơ, tôi đùa thôi.

– Tại trưa nay tôi chưa ăn cơm, mà đồ ăn lại…a , đói như vậy dĩ nhiên là phải ăn nhiều rồi..hi hi- tôi tránh khen đồ ăn ngon bởi bản thân cảm thấy tự ti ái ngại, tôi bĩu môi- Với lại, tôi chỉ ăn nhiều với ăn nhanh một chút thôi, cũng đâu có văng vãi thức ăn tùm lum đâu mà cậu phải nhiều chuyện.

Y Thần không nói gì, cậu ta coi việc đôi co với tôi là một việc hết sức nhàm chán vô vị, bèn lấy tay với cốc nước trên bàn uống. Tôi gắp một miếng thịt cho vào miệng, thật may là khi nãy tôi cắt phải tay trái, nếu không bây giờ chỉ có nước nhìn thức ăn mà nhuốt nước bọt ừng ực mà thôi.

– Ủa, mà sao cậu không ăn?-Vừa nãy thì đòi nên nhà tôi ăn cơm, vậy mà bây giờ lại không thèm động đũa- hay