
anh Lam nhìn cô từ từ đến gần chiếc xecủa mình, tâm trạng của anh trở nên phức tạp. Anh hy vọng cô nhìn thấy anhnhưng cũng sợ bị cô nhìn thấy.
Và khi cô đi qua xe anh vào trong tiểu khu, anhlại thấy vô cùng thất vọng. Khi bóng đáng đó biến mất khỏi tầm nhìn, ma xui quỷkhiến thế nào, anh lại xuống xe rồi đuổi theo.
Chương Tranh Lam đi cách cô mấy mét, ánh tàdương kéo dài chiếc bóng của hai người.
Anh biết, nếu cứ đi thế này sẽ đến tận nhà cô mất.
Nếu anh gọi một tiếng “Tiêu ThủyQuang”, không biết cô sẽ phản ứng thế nào? Chương Tranh Lam nghĩ chắc chắncâu trả lời sẽ không phải là: “Rất vui được gặp anh.”
Mấy ngày nay, Tiêu Thủy Quang đều bận đi phỏngvấn. Mỗi ngày về đến nhà, cô đều phải nằm trên sô pha một lát rồi mới đi nấucơm. La Trí còn bận hơn cả cô, cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu.
Hôm nay, Thủy Quang không phải đi phỏng vấn. Từsáng trời đã đổ mưa to, cô nhàn rỗi không có việc gì liền quét dọn nhà cửa, xẩmtối nhận được điện thoại của La Trí, cô mới vội vàng ra ngoài.
Thủy Quang một tay ôm tập tài liệu mà La Trínhờ lấy hộ, tay kia cầm ô, đi ra khỏi tiểu khu. Chưa được bao lâu, cô nghe thấytiếng còi xe vang lên sau lưng liền quay đầu lại. Chiếc xe đó tiến đến.
Người trong xe hạ cửa sổ xuống, nhìn cô, nói:”Lên xe đi.”
Thủy Quang vô thức lùi lại một bước, khẽ đáp:”Không cần đâu”, sau đó quay người đi tiếp.
Chiếc xe đuổi theo, Chương Tranh Lam chau mày.”Mưa gió thế này không gọi được xe đâu, em đi đâu?”
“… Không cần, cảm ơn.” Thủy Quangkhông hiểu người này muốn làm gì? Vì sao anh ta lại ở đây?
Nhưng đối phương đã xuống xe đuổi theo cô.Chương Tranh Lam vốn muốn nắm lấy tay cô nhưng gần chạm đến lại lập tức thu về.”Thời tiết thế này em đi xe buýt hay gọi taxi đều bất tiện. Em muốn điđâu, tôi đưa em đi, tôi…”
Chương Tranh Lam gượng cười, cuối cùng nói:”Em xem, tôi cũng ướt sũng rồi.”
Thủy Quang thấy anh không cầm ô đã chạy rangoài, tóc tai đều đã ướt. Anh xoa mặt, nói: “Xin em đó, cứ đứng đây tôisẽ ướt như chuột lột mất!”
Thủy Quang thầm nghĩ: “Ai bảo anh xuốnglàm gì.” Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Thủy Quang trước giờ không phải là ngườilạnh lùng, cô chìa chiếc ô của mình ra, nói: “Anh lên xe đi.”
Chương Tranh Lam vốn đã cảm động khi cô giơchiếc ô ra, nhưng nghe thấy cô nói thế, lại không kìm được chau mày. “Emkhông muốn nhìn thấy tôi đến mức ấy sao?” Nói xong, anh lập tức hối hận,anh không hề muốn giận dỗi với cô, trên thực tế, anh cũng không có tư cách đểgiận dỗi.
Nước mưa rơi xuống làm ướt hết quần áo của haingười.
Bàn tay cầm ô bị gió thổi lạnh cóng, Thủy Quanghy vọng anh mau rời đi, nhưng anh vẫn đứng đó bất động.
Di động trong túi đổ chuông, phải một lúc sauChương Tranh Lam mới nghe máy, người bên kia nói gì đó, anh hờ hững đáp:”Đi, có náo nhiệt sao lại không đi?”
Cuối cùng, Thủy Quang nhìn chiếc xe rời đi,khóe miệng nở nụ cười khổ.
Trong hôn lễ của người bạn, Nguyễn Tĩnh đã gặpđược Chương Tranh Lam. Cô nghĩ thật trùng hợp, tuần trước vừa mới nhắc đến, hômnay lại được gặp anh.
Cô là khách bên nhà gái, nghe nói gia đình nhàtrai có địa vị rất cao, mời không ít người có tiếng trong thành phố, xem raChương Tranh Lam chính là một trong số đó.
Vì chẳng có ai quen biết để bắt chuyện nênNguyễn Tĩnh cầm cốc rượu mạo muội đến chào hỏi: “Chương sư huynh.”
Chương Tranh Lam quay người lại, anh mặc bộ âuphục sẫm màu rất vừa vặn, mái tóc vuốt keo chải ra sau gọn gàng, trông vô cùnganh tuấn và chín chắn. Nguyễn Tĩnh trước đây chỉ xem ảnh của anh, giờ thấyngười thật, bất giác nghĩ, đây chắc là kiểu người thích chơi bời hưởng lạc đâymà.
“Cô là…” Anh thấp giọng hỏi.
“Gọi sư huynh đương nhiên là học chungtrường với anh rồi.” Nguyễn Tĩnh cười, chìa tay ra. “Chào anh, em làNguyễn Tĩnh.”
Chương Tranh Lam bắt tay cô. “Chào cô.”
Nguyễn Tĩnh nói: “Năm đó, danh tiếng củaChương sư huynh lừng lẫy khắp trường .”
Chương Tranh Lam cười, nói: “Đó chẳng quachỉ là lời đồn, càng đồn càng sai mà thôi.”
Nguyễn Tĩnh bật cười. “Vậy cũng phải cócái để đồn mới được chứ.”
Sau đó, Nguyễn Tĩnh nhìn cô dâu chú rể đangtiến hành nghi thức ở trung tâm hội trường khách sạn, hỏi: “Khi nào sưhuynh kết hôn? Chắc cũng sắp rồi nhỉ?”
Chương Tranh Lam nhướng mày. “Sao nào?Muốn giới thiệu đối tượng cho tôi à? Tôi vẫn đang độc thân.”
Nguyễn Tĩnh cười. “Thật không? Nhưng nhữngcô gái mà em quen biết, nếu không phải đã đính hôn thì vẫn chưa chào đời.”
Chương Tranh Lam bật cười.
Một lát sau, có người đến mời rượu Chương TranhLam, toàn là các ông chủ lớn. Nguyễn Tĩnh lặng lẽ trở về chỗ của mình, cô gáibên cạnh xán đến hỏi: “Hi, người vừa rồi nói chuyện với cô… là ai vậy?”
Nguyễn Tĩnh chớp chớp mắt nhìn Chương TranhLam, tự nhủ, nhân vật như thế sao còn độc thân được?
Sau khi bữa tiệc cưới kết thúc, Nguyễn Tĩnh từtrong khách sạn đi ra, lại gặp Chương Tranh Lam. Rõ ràng anh đã uống say vì taymở cửa xe không vững cho lắm. Nguyễn Tĩnh đến gần, nói: “Sư huynh, anhuống say rồi à? Hay là gọi taxi về cho an toàn.”
Chương Tranh Lam nhìn thấy cô, cười nói:”Tôi không sao, cô cũng chưa về à? Có cần tôi đưa về không?”
Nguyễn Tĩnh xua tay. “Không cầ