XtGem Forum catalog
Em Không Biết

Em Không Biết

Tác giả: Qifu A

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323135

Bình chọn: 7.5.00/10/313 lượt.

cột cẩn thận của Tiêu Giản Đào, còn tay kia thì vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu. Chỉ giây phút tiếp xúc ngắn ngủi đó, Tiêu Giản Đào cảm thấy đôi mắt mình thậm chí chẳng tài nào dứt khỏi bàn tay vừa đưa xuống lại nhấc lên ngay đó của đối phương.

Dẫu sao cũng là con trai, đường huyết quản của Tiêu Giản Đào cực kì rõ ràng, trong chốc lát, đường huyết quản đã lộ ra rõ mồn một. Lục Tri Thu đặt bàn tay cậu xuống, lấy ra cồn và ô xy già ra sát trùng. Anh dùng bông gòn chấm vào, nhẹ nhàng xoa xoa tròn trên mu bàn tay cậu. Anh chẳng mảy may hay biết rằng chỉ hành động rất đỗi bình thường này, trong con mắt Tiêu Giản Đào lại mang đầy ẩn ý và gợi mời biết bao nhiêu.

Tiêu Giản Đào nhìn trân trân vào gương mặt nghiêng của Lục Tri Thu. Mỗi cử động của anh đều được cậu in sâu trong trí óc, thậm chí Lục Tri Thu chớp mắt mấy lần cũng nhớ rõ mồn một. Kết quả là khi Lục Tri Thu chích kim vào trong da thịt cậu, cậu cũng chẳng hề hay biết.

Mãi đến khi Lục Tri Thu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi, Tiêu Giản Đào mới chợt bừng tỉnh định thần lại, vẻ mặt luyến tiếc dõi theo bóng dáng chậm rãi rời khỏi của Lục Tri Thu.

“A… bác sĩ Lục!” Tiêu Giản Đào gọi.<>

Lục Tri Thu dừng lại, ngoảnh đầu qua nhìn cậu.

“… Anh luôn… ở văn… phòng bên cạnh… phải không? Có… chuyện gì… em có thể… gọi anh… được không?” Tiêu Giản Đào cà giật nói, mãi đến khi cậu nhìn thấy rõ ràng cái gật đầu của Lục Tri Thu, lòng bèn mừng vui khấp khởi, mới không tiếp tục quấy rầy đối phương nữa, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha nhìn Lục Tri Thu rời đi.

Cậu không biết, sau khi giúp cậu chích kim, đóng cửa phòng truyền dịch, Lục Tri Thu đã hồi hộp và bối rối đến chừng nào, đến nỗi mặt anh lập tức đỏ bừng, lưng tựa vào cửa cúi gầm đầu im lặng.

Anh đã không thể chịu đựng việc cứ mãi đứng từ xa ngóng theo Tiêu Giản Đào. Cho nên ngay lúc đối phương đến, anh bèn chủ động dẫn cậu đến phòng truyền dịch và đích thân chích kim giúp cậu. Anh phải tiếp cận Tiêu Giản Đào từng chút một, không muốn tiếp tục làm kẻ ngốc chỉ biết dõi theo bóng dáng cậu từ xa.

Khi tâm trạng đã bình tĩnh lại, Lục Tri Thu xác nhận mặt mình không còn nóng bừng nữa, mới cầm cái khay quay về văn phòng. Trong văn phòng, y tá nhỏ đang nhìn tấm thẻ sinh viên của Tiêu Giản Đào trên tay với vẻ tò mò, miệng lẩm bẩm, “Tiêu Giản Đào”… Tiêu Giản Đào? Cái này cũng trùng hợp ghê!”

Lục Tri Thu hỏi: “Chuyện gì trùng hợp?”

Không nghĩ ngợi, y tá nhỏ tức thì trả lời: “Giọng cậu sinh viên ban nãy hao hao giống Đao sama, nhưng khó nghe hơn thôi. Giờ em lại phát hiện nếu tên cậu ta mà đọc ngược thì sẽ là Đao Kiến Tiếu, trùng hợp ghê… Á!” Y tá nhỏ rốt cuộc đã nhận ra mình đang nói chuyện với ai, cô giật bắn người nhảy dựng khỏi ghế, tay bụm chặt miệng, mắt ngó láo liên, không dám nhìn thẳng vào Lục Tri Thu.

Chuyện xảy ra sau hôm nhạc hội quả thực rối tinh rối mù hết biết, rối rắm đến mức y tá nhỏ đã không còn nhớ rõ về buổi sáng thứ hai hôm đó. Rốt cuộc cô đã lếch thếch cỡ nào khi chạy vội tới trước mặt bác sĩ Lục, lắp ba lắp bắp “nhận bà con” với anh. Cô quên cả chải đầu, ngay cả hai chiếc giày đang mang dưới chân cũng chẳng phải một đôi. Trong thấy dáng vẻ lôi thôi nhếch nhác ấy của cô, bác sĩ Lục chẳng nói gì nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu, rồi khẽ khàng bảo “Chào em, em gái Băng vệ sinh.”

Thực sự y tá nhỏ cũng chẳng còn nhớ rõ cho lắm. Nhưng cô nghĩ, lúc đó có lẽ cô đã khóc rồi nhỉ. Nếu không thì tại sao nụ cười của bác sĩ Lục khi đó lại mơ hồ đến thế trong kí ức cô?

Sau đó y tá nhỏ lại nghe đi nghe lại vô số lần đoạn Lục Tri Thu tỏ tình với Đao Kiến Tiếu trên YY. Đây là lần đầu tiên cô không nghe tiếng hát của Đao sama, mà lại đi quan tâm đến lời nói của một người khác.

…“… Xin lỗi, và, Đao Kiến Tiếu… tôi thích cậu.”

“Cậu không biết… trên đời này, có người cả đời cũng không thể vỡ giọng sao?”“Xin lỗi, tôi không biết.”



Bởi vì câu tỏ tình nồng nàn này, bởi vì câu trả lời lạnh lùng của Đao sama, mà mỗi lần nghe, trái tim bé nhỏ của y tá như bị bóp nghẹn một lần. Có lẽ là do cô biết Nhất Diệp Tri Thu là con trai, cô cứ luôn cảm thấy lời tỏ tình của Lục Tri Thu không giống như lòng hâm mộ giữa một người fan với thần tượng, mà đó chính là tình cảm của một người con trai dành ột người con trai khác, nhưng tiếc rằng, người kia không chấp nhận.

Công bằng mà nói, y tá nhỏ biết chuyện này không thể trách Đao Kiến Tiếu được. Thân là một thánh lồng tiếng nổi đình nổi đám trên mạng, mỗi ngày anh nhận được lời tỏ tình nhiều vô số kể, đương nhiên anh không thể để tâm đến tất cả. Nhất là trước đó Nhất Diệp Tri Thu lại từng đắc tội anh, nhất định đã bị cậu xếp vào phạm vi những fan cuồng não phẳng rồi. Đối với loại fan này, Đao Kiến Tiếu chẳng hề nói câu nào khó nghe, chỉ một câu “Tôi không biết” cũng đã gọi là nể mặt lắm rồi. Nhưng hễ nghĩ đến người bị Đao Kiến Tiếu cự tuyệt, chính là cấp trên luôn quan tâm cô trong cuộc sống, là người em gái cô chăm sóc trên mạng, không hiểu sao cô cũng cảm thấy lòng trĩu nặng đau khổ.

Đâm ra giờ y tá nhỏ cứ thấy kì kì sao đó, một mặt vẫn mê mẩn giọng của sama, mặt khác lại cứ cảm thấy Đao Kiến Tiếu