
anh cúi đầu trước tôi. Hình ảnhấy không những không làm tôi hả hê, ngược lại càng làm tôi cảm thấy êchề. Thanh Phong, rõ ràng anh biết Lan Linh là con người thế nào, saoanh mãi mãi bênh vực cô ta, dồn ép tôi đến đường cùng. Đó chính là cách anh thể hiện tình yêu phải không? Sao tôi không thể cảm nổi tình yêu to lớn của anh, chỉ thấy nó quá ngu ngốc. Ngày xưa anh rất phóng khoáng, yêu ghét rõ ràng. Dù anh yêu Lan Linh nhưng nếu cô ấy làm sai nhất định phải xin lỗi. Dù không làm nhiều trò như Hải Lâm nhưng anh đối với tôi rất vui vẻ, thường hay chọc tôi cười. Thanh Phong rõ ràng khác xưa quá nhiều. Phải chăng chính sự lựa chọn sai lầm của tôi đã gây ra sự thayđổi đó
– Anh nhất định phải hạnh phúc!
Thanh Phong ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn tôi. Anh không ngờ tôi sẽ thốt ra câu đó, ánh mắt tràn ngập sự rối loạn nhìn tôi. Tôi mỉm cười, vỗ vỗlên vai anh, sau đó bước ra ngoắc chiếc taxi đang chạy tới. Thanh Phong nói với theo khi tôi leo lên xe
– Em cũng phải thật hạnh phúc!
——————————
– Chị hai, chị muốn đi du lịch không? – Hoàng Khải vừa ăn xoài vừa hỏi
– Đi du lịch?
– Phải, em đăng kí tour cho chị. Đi cho khuây khỏa. Sẵn tìm về cho em một anh rể mới. Hehe.
– Nói xàm! – Tôi nhét miếng xoài mới gọt vào miệng nó – Chị không muốn đi, nhưng mà em có thể giúp cho chị việc khác. Kiếm cho chị một việclàm, nhớ rõ là kiếm chứ không phải giới thiệu
– Èo, chị cứ hay quan trọng vấn đề! Kiếm hay giới thiệu thì cũng vậythôi…Mà không phải chị thích vẽ tranh sao, cứ ở nhà vẽ là được rồi…
– Chị không muốn bán tranh của mình nữa. Với lại chị muốn tiếp xúc với mọi người…
– Chị hai! – Em trai bước tới đặt tay lên trán tôi – Không có nóng! Chị hết bị tự kỉ rồi sao?
– Cái thằng này…
– Đùa, đùa thôi. Được rồi. Để em kiếm cho chị. Mà chị muốn làm vị trínào? Còn bằng cấp nào ngoài cái bằng ở Đại học Kiến trúc không?
– Có chứng chỉ kế toán, bằng ngoại ngữ, bằng vi tính, chỉ sợ là hết hạn rồi….
– Ôi không sao, mấy cái đó người ta không để ý hạn này hạn nọ đâu. Có kỹ năng là được. Mà chị đi học kế toán hồi nào?
– À là do hồi xưa….
– Rồi rồi hiểu luôn. Lại liên quan đến mấy người kia chứ gì. Thôi không hỏi nữa… – Hoàng Khải nhăn nhăn mặt khó chịu – Cái cậu Phúc này saođem xoài qua cho hoài vậy!
Tôi bật cười, khả năng đánh trống lảng của em trai tôi thật là kém mà. Quá ư lộ liễu.
– Chị không biết. Làm chị thấy ngại ghê. Hay sẵn tiện hôm nay cuối tuần, chị làm món lẩu, rủ Phúc qua ăn. Em ở lại ăn cho vui luôn!
– Không ăn, em không thích là người ăn ké…
– Cái thằng…Lẩu Thái nha…Vừa chua vừa cay…Không ăn thì đành thôi vậy!
– Chị hai, em ghét chị vô cùng!
– Hahaha!
—————————–
– Chị ơi, có cần em phụ gì không? – Phúc lăng xăng chạy vào bếp
– Được rồi, em ra ngoài nói chuyện với Khải đi!
– Dạ thôi!
– Sao vậy?
– Này cậu kia, cậu làm gì cứ bám theo chị tôi vậy? – Hoàng Khải giọng điệu cau có nói vọng vào
– Anh ấy hình như không thích em! – Phúc gãi gãi đầu, rụt cổ
– Tôi nghe đấy nhé! Tôi chính là không thích cậu quanh quẩn bên chị tôi nhá! Tôi nghi ngờ mưu đồ của cậu lắm đấy nhóc con!
– Haha, thôi em ra ngoài ngồi đi. Chị xong ngay. Đừng để ý thằng em dở dở ương ương của chị!
Bữa ăn ngon lành mà tôi cất công nấu diễn ra trong không khí vô cùngquái dị. Hoàng Khải ngồi ăn như ăn thuốc độc, khuôn mặt đầy sát khí,cặp mắt không giấu vẻ thù địch chiếu thẳng về Phúc. Còn Phúc thì cúigằm mặt, cười gượng ráng ăn hết những thức ăn tôi gắp vào bát.
– Khải! – Tôi không chịu nổi hét lên
– Dạ! – Nó giật mình, dáo dác nhìn tôi, ra vẻ vô tội
– Đồ ăn chị nấu khó ăn lắm hả?
– Dạ đâu có! Ngon! Ngon lắm!
– Thế mặt em làm vẻ gì vậy? – Tôi không còn đủ kiên nhẫn với đứa em bất lịch sự nữa
– Cậu ta…. – Hoàng Khải đặt bát xuống, chỉ chỉ Phúc – Cậu ta…còn nhỏtuổi hơn em, mà dám có ý đồ với chị. Không thể nào tha thứ được…
– Em không có! – Phúc lắc đầu như trống bỏi
– Em ăn nói bậy bạ gì vậy? – Tôi không biết nên cười hay nên khóc
– Vậy cậu suốt ngày qua nhà chị tôi cho xoài làm gì?
– Dạ….dạ….
– Dạ cái gì mà dạ. Nói!
– Dạ….tại vì chị Vy nói…anh rất thích ăn xoài!
– Hả? – Tôi và Khải đồng loạt lên tiếng
Thế đấy! Bữa ăn tối ở nhà tôi đã kết thúc chỉ với một câu nói. Phúc sau đó đã xấu hổ, đứng lên, vội vàng chào tôi ra về. Ngay khi cậu ta vừađi khuất, tôi đã ôm bụng cười nghiêng ngả. Đứa em trai ngốc nghếch củatôi vẫn còn đang đực mặt ra. Khoảng chừng một lúc lâu sau, nó mới bừngtỉnh lắp ba lắp bắp nói: ‘‘Nó…nó…nó dám…Ahhhhhh….’’
– Em trai, dù chị là người khá cổ hủ, nhưng với vấn đề này thì tuyệt nhiên rất cởi mở! – Tôi vỗ vỗ lên vai Khải
– Chị hai! – Hoàng Khải hét vào mặt tôi – Không được nhận xoài của thằng nhóc đó nữa! Em về đây!
———————————
Tôi sắp xếp lại các giấy tờ cho gọn gàng, xem xét quần áo lại một lần, sau đó ra khỏi nhà. Hôm nay tôi có buổi phóng vấn quan trọng. Sau khi tôi nhờ em trai kiếm việc, thì tầm ba ngày sau tôi nhận được thông tintuyển thư ký cho giám đốc công ty S. Tôi khá chần chừ vì tôi chỉ muốnmột công việc nào đó có thể chui vào một góc làm việc, rồi thoải máinói chuyện với đồng nghiệp, chứ không