
– Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên. Chỉ có thể là Minh Trường, mỗi ngày anh đều nhắn tin cho tôi bất chấp tôi không trả lời tin nào. Có khi là:‘‘Em ăn cơm chưa? Nhớ ăn đúng giờ! Đừng vì lười biếng mà nhịn ăn! Hôm nay anh đi ăn ở tiệm cơm gần công ty, chợt nhớ tới vẻ mặt ngô nghê của em khi nghe anh hỏi về tên anh…Bạch Vy, anh rất muốn quay trở lại thời gian đó!’’ Hay ngắn gọn hơn: ‘‘Anh nhớ em!’’
Tôi xoá tin nhắn, buông điện thoại xuống, ngả người lên giường. Đối với Minh Trường, tôi không hề có tình yêu, các cảm giác khác cũng không có. Nếu tôi hận hay áy náy, có lẽ lâu lâu sẽ nhớ đến anh ta, nhưng đằng này một chút cũng không cảm nhận được gì. Là do tâm hồn của tôi đã đóng băng rồi sao?
– Chị hai, ra ăn cơm đi!
– Chị không đói. Em ăn đi. Thức ăn để dưới lồng bàn đấy!
– Em vào nghen! – Hoàng Khải mở cửa bước vào phòng tôi – Chị không khoẻ hả?
– Không có, một lát chị ăn sau. Em ăn trước đi!
– À chị, có chuyện này cần chị giúp. Mấy ngày nữa Phúc sẽ ra Hà Nội thi đấu. Hay nhân dịp này chị cũng đi ra đó đổi gió luôn đi. Sẵn tiện thay mặt em đi cổ vũ cho cậu ấy…Giải diễn ra tầm sáu ngày, thêm 1-2 ngày ngoài lề thì cũng một tuần, chị có thể tha hồ đi khắp nơi.
– Sao em không xin công ty nghỉ mấy ngày để đi theo? – Tôi chần chừ, vì sắp tới tôi còn phải chuẩn bị nhiều thứ
– Công ty hiện có rất nhiều việc. Em đi không tiện.
– Em đã từng nghĩ sẽ công khai mối quan hệ với Phúc không?
– Hả? – Em trai ngạc nhiên nhìn tôi – Sao có thể?
– Sao lại không?
– Ba mẹ, họ hàng, đồng nghiệp, họ chấp nhận sao?
– Em sống vì em, không phải vì mọi người. Em nói chuyện với ba mẹ đi! Ngày mai chị sẽ về với em…
Tôi chợt nghĩ nếu Khải ra Hà Nội với Phúc, nó sẽ không có thời gian quan tâm chuyện của tôi. Vì hiện nay toàn bộ thông tin Thanh Phong và tôi ly hôn bắt đầu bị bàn tán nên một tuần nữa anh sẽ lấy một cái cớ, tổ chức một bữa tiệc, để tôi ra mặt cùng anh ta dập tắt tin đồn. Tôi không muốn Khải tham gia bữa tiệc đó, hay có hành động nào cản trở, kết quả đối đầu với anh ta sẽ rất thê thảm. Chỉ cần tôi kí tên vào giấy chứng nhận kết hôn một lần nữa, nó sẽ không còn làm được gì. Chưa kể đây cũng là cơ hội cuối cùng để gây áp lực với ba công nhận mối quan hệ của hai đứa, nếu tôi đã quay về bên Thanh Phong, chưa biết được ba tôi còn chịu thoả hiệp mọi yêu cầu của tôi nữa hay không.
– Chị hai…Em….
– Chị có cách giải quyết. Em chỉ cần ở một bên thừa nhận tình cảm của mình. Khi yêu là trai hay gái cũng phải có trách nhiệm…Nếu thấy mình không đủ khả năng thì đừng yêu.
– Dạ, em biết rồi chị hai. – Khải gật đầu, cặp mắt đã kiên định hơn rất nhiều
Tôi vỗ vỗ vai nó, cố nặn ra một nụ cười. Không biết đến khi nào tôi mới có thể tươi cười thật sự đây!
***———
Chương 18
Ba và dì nhìn chằm chằm về phía chị em tôi. Hai tay Khải nắm chặt lại, đầu vẫn không ngẩng lên.
– Chúng con đã nói xong rồi! – Tôi nhẹ nhàng kết thúc
– Khải….- Dì tức giận đứng thẳng người dậy – Sao mày dám làm cái chuyện động trời đó hả?
– Mẹ, con thật sự rất yêu cậu ấy. Xin mẹ hãy chấp nhận!
– Trời ơi! Sao tôi lại có đứa con bệnh hoạn như vậy?
– Dì! – Tôi hét lên, trừng mắt nhìn bà ta – Dì làm mẹ mà nói con mình như vậy sao?
– Mày im đi! Chính mày xúi giục nó. Con trai của tao sao lại có thể như vậy. Chỉ có thể là mày…
– Ba! Không phải ba đã đồng ý chuyện của em rồi sao? – Tôi mặc kệ bà ta gào thét, chuyển ánh nhìn về phía người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng
– Ta…- Ông nhìn tôi khó xử
– Ba nghĩ lại rồi? Vậy có lẽ con cũng nên suy tính lại…Thật ra con gái của ba không phải dễ dàng bị điều khiển đâu..
– …- Ông bất ngờ trước câu nói của tôi, con ngươi đảo qua đảo lại như đang suy tính chuyện gì đó – Được! Ba chấp nhận!
– Ông? Sao ông có thể? – Dì bàng hoàng, quay qua nhìn chằm chằm ba tôi
Ngay cả Khải cũng há hốc mồm ngạc nhiên vì không tin ba lại đồng ý dễ dàng như vậy. Tôi nắm chặt tay Khải, nở một nụ cười trấn an nó. Khải nghi hoặc nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
– Vài ngày nữa Phúc sẽ đi thi đấu ngoài Hà Nội. Khải sẽ đi cùng. Sau đó Khải sẽ dẫn cậu ấy về ra mắt ba và dì. Mong rằng hai người sẽ yêu quý cậu ấy.
– Tao không chấp nhận! – Dì vẫn cố chấp hét vào mặt tôi
– Bà im đi! Tôi nói được là được! – Ba tôi cắt ngang lời dì, sau đó vui vẻ nói với chị em tôi – Ừ, ừ, cứ dẫn nó về…
Sau đó ông đứng dậy, nắm tay dì lôi vào phòng. Bà ta quay đầu, chiếu cặp mắt đầy phẫn nộ về phía tôi. Tôi nhún vai, mệt mỏi ngồi xuống ghế.
– Chị hai! Chị và ba…thật ra hai người giấu em chuyện gì phải không?
– Làm gì có! – Tôi khẽ giật mình
– Đây là lần đầu tiên em thấy ba nhún nhường như vậy? Hai người nói với nhau nhiều câu rất khó hiểu…
– Suy nghĩ nhiều quá rồi đó! Quan trọng kết quả tốt đẹp là được. Em chuẩn bị đồ đạc đi với Phúc đi. Cậu nhóc chắc sẽ vui lắm đây!
Nhắc tới Phúc, cặp mắt của Khải lập tức sáng lên, bất giác nở một nụ cười ngây ngốc. Tôi nhìn vẻ mặt hạnh phúc của em trai, cảm thấy việc mình hy sinh là rất đáng.
———————————
Một ngày sau khi Khải và Phúc đi Hà Nội, một người khách không mời đến tìm tôi. Tôi đứng như trời trồng, nhìn n