XtGem Forum catalog
Em Không Hiểu Lòng Anh

Em Không Hiểu Lòng Anh

Tác giả: Le&Ga

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324223

Bình chọn: 7.5.00/10/422 lượt.

vòng tay mình vào tay anh, cảm thấy hơi xấu hổ, nhẹ nhàng bước lên sân khấu. Biết rằng mình xuất hiện chỉ để làm màu, nên tôi vui vẻ đứng sau anh nửa bước, nhường micro cho anh phát biều

– Hôm nay là kỉ niệm ba năm ngày cưới của tôi và vợ. Rất cảm ơn mọi người đã dành chút thời đến chia vui cùng gia đình chúng tôi. Nhân đây, tôi xin có một món quà tặng cho người vợ yêu quý của mình – Anh quay lại, khẽ nắm lấy tay tôi, đặt vào đó một chiếc chìa khoá – Anh biết em rất thích vẽ tranh, lại không muốn bán tranh của mình nhưng anh nghĩ người làm nghệ thuật rất cần người có thể chia sẻ. Anh là dân kinh doanh, không thể có tâm hồn nghệ sĩ để thấu hiểu hết. Đây là chìa khoá phòng triển lãm. Anh đã xây một phòng triển lãm nhỏ để em có thể giới thiệu tranh em vẽ với mọi người. Biết đâu được một ngày nào đó sẽ có một người khiến em muốn bán tranh cho họ. Món quà này mong em sẽ thích.

Anh dịu dàng nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy sự yêu thương. Tôi nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, vô cùng cảm động. Không ngờ anh cũng có thể hiểu được sở thích của tôi, có thể nghĩ cho tôi nhiều như thế. Có người hoạ sĩ nào mà không mong muốn có một buổi triển lãm cho riêng mình, đằng này tôi lại được tặng cả một phòng triển lãm.

– Cảm ơn anh! Em rất thích! – Tôi mỉm cười

Mọi người bên dưới cũng vỗ tay chúc mừng chúng tôi. Đèn flash một lần nữa lại loé sáng lên. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao có nhiều phóng viên mảng văn hoá như vậy. Thì ra là để giới thiệu phòng triển lãm của tôi. Tuy nhiên làm tôi có một chút áp lực, nếu các bức tranh của tôi không có giá trị nghệ thuật, như thế chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ.

– Em đừng lo! – Anh dường như đọc được suy nghĩ của tôi, cúi người nói nhỏ vào tai tôi – Phòng triển lãm đó em thích ai thì mời người đó. Không cần mở cửa công khai. Đừng sợ người khác nói em kiêu căng, hay ghen tị nói em thùng rỗng kêu to. Em chỉ cần vui vẻ là được. Với lại, anh tin tưởng vợ anh là một hoạ sĩ tài năng. Em xứng đáng được mọi người biết tới.

Anh nâng ly rượu lên cao, cùng mọi người uống cạn. Không khí buổi tiệc trở nên vui vẻ hơn hẳn. Anh nhường sân khấu lại cho dàn nhạc hoà tấu. Âm nhạc du dương cất lên, tất cả quan khách theo bản năng bắt đầu bắt cặp khiêu vũ. Anh đưa tay có ý mời nhưng tôi lắc lắc đầu, chỉ vào bàn chân đã hơi đỏ của mình. Anh khẽ chau mày lại, ra hiệu cho trợ lý, rồi bất chấp ánh nhìn trầm trồ của mọi người, bế bổng tôi lên, bước ra khỏi sảnh tiệc. Tôi cảm giác hai má mình nóng bừng, chỉ có thế úp mặt vào ngực anh. Cửa thang máy mở ra, tôi phát hiện anh không bấm xuống mà lại di chuyển lên tầng trên

– Chúng ta không về sao?

– Đêm nay chúng ta ở đây! Em không biết phần lớn các cặp mới cưới đều tận hưởng đêm đầu tiên ở khách sạn sao?

– Anh…anh… – Tôi lắp bắp

Khi tôi chưa phản ứng hết câu thì đã đến nơi. Đành vậy, không thể trốn tránh cả đời được. Đó cũng chỉ là một chuyện “bình thường” thôi mà. Tôi không nói nữa, yên lặng để anh bế mình vào phòng

————————————

– Bạch Vy! Lạy cậu, lạy cậu…Trả con ình…

Lan Linh nắm chặt lấy tôi không buông, tóc tai rũ rượi, cặp mắt đỏ ngầu đáng sợ. Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng không cách nào có thể thoát ra được. Trong một góc tối, Hải Lâm cũng từ từ tiến về phía tôi, khuôn mặt lạnh lùng. Trong phút chốc anh giơ cao con dao đang cầm trong tay đâm về phía tôi

– KHÔNG!

Tôi hét lớn, ngồi bật dậy. Chỉ là một cơn ác mộng khủng khiếp, mồ hôi tôi túa ra như tắm, khoé mắt vẫn còn lưu lại giọt nước mắt chưa kịp rơi. Thanh Phong đang nằm bên cạnh, vội vàng ngồi dậy

– Em sao thế? Ác mộng sao? – Anh nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy tôi, bàn tay xoa lưng cho tôi

– Không sao!

Tôi cảm thất rất khó thở, lồng ngực như bị một tảng đá đè lên. Giấc mơ vừa rồi nhắc nhở tôi rằng tôi chính là đang vui vẻ trên nỗi đau của người khác. Tôi hít một hơi thật sâu, khẽ lách mình khỏi vòng tay của anh, cố nặn ra một nụ cười. Thanh Phong nhìn vòng tay đột nhiên trống rỗng của mình, ánh mắt sa sầm đi chút ít, nhưng không biểu lộ rõ ràng vẻ mặt không vui. Tôi xích ra một chút, nằm xuống, đưa lưng về phía anh. Thanh Phong bỏ qua sự cố ý xa cách, choàng tay qua ôm tôi, khiến người tôi khẽ run lên.

– Em có biết hơn hai năm qua điều anh cảm thấy đau lòng nhất là gì không?

– …. – Tôi im lặng vì cảm thấy anh không cần tôi trả lời

– Đó là mỗi đêm chỉ có thể nhìn thấy dáng lưng của em. Chỉ cần nghĩ tới không biết em quay mặt phía bên kia có ngủ hay chưa, có phải đang khóc hay không, hay là đang nhớ tới Hải Lâm, anh đều không thể chợp mắt được. Chỉ khi nghe tiếng thở đều của em, anh mới yên tâm ngồi dậy, rót ình ly rượu, vùi đầu vào tài liệu cho đến khi mệt mỏi, cố gắng giúp mình có được một giấc ngủ trọn vẹn…

– Em… – Tôi bất ngờ trước lời thổ lộ của anh, muốn quay người lại để nhìn anh

– Nhưng bây giờ anh đã biết, chỉ cần cùng em nằm trên giường, ôm em như thế này, dù em quay lưng về phía anh, anh cũng cảm thấy rất vui. – Vòng tay anh hơi siết chặt lại, khiến người tôi áp sát vào lồng ngực của anh, không thể nhúc nhích – Bạch Vy, hứa với anh, dù cả thế giới này vứt bỏ anh, em cũng hãy ở lại.